Bữa cơm tối là món Tây.
Khi lúc ăn lại có món mì trường thọ do bếp trưởng cố ý làm cho Chử Duyên.
Mì trường thọ là một sợi bột thật dài được tự tay cán, được đựng trong một cái chén nhỏ tinh xảo, ăn rất ngon.
Giữa chừng còn có nghệ sĩ kéo đàn violon tới trình diễn, nhưng Chử Duyên không có mặt mũi kêu bọn họ diễn tiết mục khác nữa, thế nên Hoắc Kiệu liền mời bọn họ đi trước.
Đêm nay Chử Duyên trải qua rất vui vẻ. Loại vui vẻ này đã đạt đến đỉnh điểm khi cậu ăn bánh kem hạt dẻ.
Bánh kem hạt dẻ cũng không lớn, nhưng Chử Duyên một hai đòi chia cho Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu bất đắc dĩ, liền lấy một miếng nhỏ đặt lên cái dĩa.
Chử Duyên dùng muỗng múc một muỗng bánh kem ăn, bánh vừa vào miệng thì cậu đã nhịn không được mà hơi mở to hai mắt. Cậu cảm thấy đây là bánh kem hạt dẻ ngon nhất mà cậu từng được ăn.
Đôi mắt cậu rất sáng, lúc nói chuyện cậu không che giấu chút kinh ngạc cảm thán nào.
“Ngon quá!” Chử Duyên khen.
Hoắc Kiệu hơi cong môi lên, “Ngon vậy sao?”
Bởi vì không thích ăn đồ ngọt nên hắn nếm thử cũng cảm thấy chỉ có như vậy.
Chử Duyên gật đầu, “Ngon nhất mà tớ từng ăn luôn!”
Bánh kem ngon nhất mà từng được ăn, sinh nhật cũng đặc biệt nhất mà từng trải qua.
Chử Duyên thầm nói trong lòng.
Bởi vì trải qua đêm nay nên lúc về đến nhà, Chử Duyên còn nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-cung-ba-tong-tuong-lai-he-roi/2927278/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.