Chương trước
Chương sau
Lúc Chử Diên quét dọn phòng sách cũng không có đóng cửa, bởi vậy tiếng hô kinh ngạc của cậu truyền vô lỗ tai của Hoắc Kiệu rất rõ ràng.

Nhưng Chử Diên không có chú ý tới điều này.

Cậu ngồi xổm bên thùng rác nhìn phong như màu hồng nhạt có chút quen thuộc đã bị xé thành vài miếng ở bẻn trong.

Nhìn từ cạnh giấy đã rách nát thì thấy được phong bì bên ngoài cùng giấy viết thư màu trắng ở bên trong vẫn dán sát vào nhau, Chử Diên nhìn là biết Hoắc Kiệu không có mở phong thư này ra xem rồi.

Cậu hơi kinh ngạc. Cuối cùng phong thư tình bị Hoắc Kiệu dẹp đi kia vẫn bị hắn ném đi.

Chẳng qua, là ném vào thùng rác nhà mình.

Hoắc Kiệu nghe được tiếng kêu của Chử Diên thì dừng một chút, trong lòng nghĩ "Vậy mới bình thường".

Hắn tự nói với chính mình, dù Chử Diên có làm hư thứ gì thì hắn cũng không cần hiện ra vẻ quá hung dữ, sau đó mới chậm rì rì đi đến phòng sách.

Thấy ngay Chử Đien đang cầm một vật màu hồng đoan trang. Cậu nghe được tiếng bước chân của hắn thì quay đầu nhìn sang, biểu tình trên mặt là cười tủm tỉm.

Hoắc Kiệu: "?"

Bản năng của hắn cảm thấy chuyện này không giống với tưởng tượng của hắn, rồi sau đó mới chú ý đến tay Chử Diên. Trong chốc lát, hắn nghĩ không ra thứ màu hồng nhạt kia là cái gì.

Hắn hơi nhướng mày, "Cậu đang làm gì?"

Chử Diên lại quơ quơ phong thư trong tay với hắn, trông đôi mắt cậu vừa đen vừa sáng.

"Hoắc Kiệu," Chử Diên nói: "Tớ phát hiện có nhằm lúc cậu rất cẩn thận."

Hoắc Kiệu: "?"

Hắn nâng mí mắt lên nhìn Chử Diên, khẽ nói một tiếng, "Đầu óc cậu bị hư rồi à."

Khoé miệng Chử Diên vẫn cong lên, cậu nói: "Ban đầu tớ cảm thấy cậu là người rất khó ở chung, cũng rất cao ngạo. Tớ ngồi bên cạnh cậu mà mỗi ngày đều sẽ sợ bị cậu đánh."

"???"

Hoắc Kiệu đen mặt, hắn hỏi, "Trong mắt cậu, tôi là người cuồng bạo lực à?"

Chử Diên lắc đầu.

"Cậu không hiểu đâu. Nói tóm lại thì sau khi quen biết cậu, tớ liền cảm thấy...... Hình như có rất nhiều chuyện thật ra không đáng sợ như vậy." Chử Diên nhìn về phía Hoắc Kiệu, "Hôm đó trong hẻm nhỏ, cậu giúp tớ đánh những người xấu kia bỏ chạy, tớ thật sự rất cảm ơn cậu."

"À đúng rồi!" Chử Diên lập tức nghĩ đến chuyện vui vẻ, trên mặt nở rộ ra một nụ cười tươi đẹp, "Tớ còn chưa nói với cậu chuyện sau khi tớ báo án!"

"Mấy người xấu kia còn ác hơn tớ nghĩ một chút, cảnh sát đã bắt bọn họ lại rồi, sau đó cũng sẽ truy trả số tiền tớ bị vơ vét kia. So với tớ nghĩ thì còn mau và tốt hơn rất nhiều!"

Hoắc Kiệu nhìn gương mặt tươi cười của Chử Diên, thật lâu sau hắn mới nhẹ "Ừ" một tiếng.

Thật ra hắn đã biết chuyện này từ sớm rồi, thậm chí còn sớm hơn lúc Chử Diên biết chuyện. Sáng sớm Trần Tinh Dã đã gọi điện thoại nói với hắn rồi.

Lúc ấy nhận được cuộc gọi từ Trần Tinh Dã, hắn cũng không có cảm giác gì, thậm chí hắn vẫn cảm thấy hôm đó mình rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Chử Diên tươi cười, Hoắc Kiệu lại đột nhiên cảm thấy, dường như lúc trước hắn rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng cũng có một chút ý nghĩa.

Cho dù đối với hắn thì không có ích gì, nhưng đối với Chử Diên thì có vẻ như đó là một sự trợ giúp rất lớn.

Hoắc Kiệu nghĩ.



Lần công tác đầu tiên của Chử Diên tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Hoắc Kiệu cũng không lên tiếng phê bình cậu làm không tốt chỗ nào, điều này làm cho sự thấp thỏm trong lòng cậu dần tan đi.

Lúc quét dọn đến ban công, bỗng nhiên Chử Diên phát hiện trong nhà Hoắc Kiệu có một chậu hoa sơn trà.

Tổng thể chậu sơn trà kia nhìn rất đẹp, vừa thấy đã biết là hàng cao cấp, nhưng lại bị đặt ở một góc, dường như chủ nhân cũng không bằng lòng cho nó quá nhiều ánh mắt.

Chử Diên "A" một tiếng, đi qua đó mới phát hiện cành lá vốn nên xanh biếc đều đã hơi héo đi rồi.

Cậu ngồi xổm xuống, cảm thấy có hơi đáng tiếc mà sờ lá cây của hoa sơn trà. Khi ngẩng đầu lại mới phát hiện Hoắc Kiệu đang khoanh tay dựa vào tường mà nhìn cậu -- đúng hơn là nhìn vào hoa sơn trà trong tay cậu.

Cậu ngồi xổm, Hoắc Kiệu đứng, đối với cậu mà nói thì hắn có hơi từ trên cao nhìn xuống.

Hoắc Kiệu rũ mắt. Chử Diên không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng cậu lại đột nhiên cảm thấy Hoắc Kiệu lúc này có hơi lãnh đạm.

Chử Diên lại nhìn sơn trà, cậu có hơi không biết phải làm sao.

Liền nghe thấy Hoắc Kiệu đột nhiên nói một câu, "Ném đi."

Chử Diên rất kinh ngạc.

Cậu hoài nghi bản thân nghe nhầm nên nói ngay: "Nhưng mà chậu hoa này rất đẹp."

Hoắc Kiệu không muốn giải thích với cậu. Hắn nhìn chậu hoa được trợ lý của Mạnh Linh đưa tới này, giữa mày ấp ủ lên chút cảm xúc phức tạp, lại bị hắn kiềm chế lại.

Cuối cùng Hoắc Kiệu chỉ nói: "Lát nữa xuống tầng nhớ mang theo."

......

Chử Diên đè lại hộp giấy bị yêu cầu ném đi cho bằng phẳng lại, rồi phân loại chúng nó với rác bị dọn ra, sau đó bỏ vào bọc đựng rác màu đen rồi buộc lại. Tổng cộng có ba bọc rác.

Cậu xách bọc đựng rác ra chỗ thềm cửa, nơi đó đã để sẵn chậu hoa sơn trà mà cậu đã đặt trước đó.

Nhìn hoa sơn trà, Chử Diên vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.

Cậu giương mắt nhìn về phía Hoắc Kiệu, định tạm biệt với hắn. Chỉ là một mình cậu không thể lập tức đem những thứ này đi hết được, cậu tính chia ra hai lần đi, bởi vậy nên cậu muốn nói với Hoắc Kiệu một tiếng.

Cậu vừa mới mở miệng kêu tên Hoắc Kiệu, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra thì đột nhiên Hoắc Kiệu vốn đang chơi game kêu cậu chờ một chút.

Chử Diên hơi nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ.

Cậu nhìn thấy Hoắc Kiệu cất máy chơi game cầm tay đi rồi tắt ti vi, sau đó đi vào phòng ngủ thay một bộ đồ khác đi ra.

Đón lấy ánh nhìn của Chử Diên, Hoắc Kiệu nói một câu rất đơn giản, "Tôi cũng muốn đi ra ngoài, cùng đi đi."

Hắn nhìn bọc rác ở trên mặt đất, rồi rất tự nhiên khom lưng cầm lên hai bọc đựng rác lớn nhất.

"Hả?" Chử Diên lập tức sửng sốt, cậu theo bản năng muốn vươn tay lấy bọc rác về.

Nhưng lại bị Hoắc Kiệu né tránh rất dễ dàng.

Nam sinh rũ mắt nhìn cậu, mày hơi nhăn lại, hắn hỏi câu, "Còn không đi?"

Chử Diên đành phải cầm lên bọc rác còn lại, cậu cũng không quên ôm lấy chậu sơn trà kia vào lòng ngực một cách gắt gao.

Trong thang máy, Chử Diên cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoắc Kiệu.

Cậu phát hiện Hoắc Kiệu lại biến thành dáng vẻ không có biểu cảm gì, nhưng cảm giác lãnh đạm mà khi nãy cậu cảm nhận được đã tiêu tan rất nhiều.

Chử Diên ôm chặt sơn trà trong lòng ngực, bỗng nhiên cảm thấy hẳn là chậu sơn trà này có ý nghĩa gì đó.

Cậu hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng mà nhỏ giọng kêu tên Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu "Ừ" một tiếng, liền nghe thấy giọng nói rất không đủ tự tin của Chử Diên.

"Ừm thì, nếu cậu không cần chậu sơn trà này, vậy tớ...... Tớ có thể mang về chăm không?"

Hoắc Kiệu: "......"

Hắn nhìn về phía Chử Diên, liền thấy người bạn cùng bàn mới này của hắn hơi cúi đầu, bên tai ửng đỏ. Có lẽ là cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, dấu vết ửng đỏ kia rất nhanh đã lan đến cần cổ trắng nõn.

Hoắc Kiệu cảm thấy thú vị. Hắn cười một tiếng, âm thanh hài hước, "Làm sao, ngay cả hoa mà bạn cùng bàn của tôi còn không nỡ bỏ à?"

Chử Diên nghe hắn nói vậy thì mặt càng đỏ hơn.

Nhưng đã nói ra rồi, Chử Diên liền bất chấp tất cả.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Kiệu, hào phóng lại nghiêm túc mà thừa nhận, "Đúng vậy, tớ rất thích nó."

Đối với Hoắc Kiệu, nếu đã quyết định bỏ đi đồ vật thì hắn sẽ không muốn lấy trở về nữa. Cho nên chậu hoa này có ném vào đống rác hay cho Chử Diên mang đi thì đối với hắn cũng không có gì khác nhau.

Nhưng nhìn dáng vẻ nỗ lực trấn định của bạn cùng bàn mới, Hoắc Kiệu đột nhiên sinh ra tâm lý muốn chọc ghẹo.

Hắn cảm thấy Chử Diên rất giống một con mèo. Không phải là chủng loại quý hiếm, chỉ là một con mèo rất bình thường, thoạt nhìn lại giống như là được nuôi dưỡng tốt đến mức da lông mềm mại mượt mà. Hoắc Kiệu muốn nhìn dáng vẻ Chử Diên xù lông một chút.

Vì thế nên hắn nói, "Nếu tôi không cho thì sao?"

Chử Diên "A" một tiếng, thoạt nhìn rất thất vọng.

Nhưng cậu nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói với Hoắc Kiệu, "Nhưng mà cậu cũng không cần mà. Lát nữa tớ ném nó vào thùng rác, sau đó chờ cậu đi rồi lại đi nhặt nó về. Như vậy chậu hoa này đã là vật không có chủ, tớ lấy về cũng không tính là quá mức."

Hoắc Kiệu có chút ngoài ý muốn về câu trả lời của Chử Diên. Hắn cười một tiếng, không có vấn đề gì mà nói, "Nếu như vậy thì đưa cậu đấy."

Sau đó hắn nhìn đôi mắt của nam sinh dần sáng lên, sau đó khoé miệng cậu giương lên lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Giống một đoá hoa nở rộ.



Hai người ra thang máy, từng người ném rác vào thùng theo từng mục phân loại, rồi đi tới pho tượng người cá để rửa tay.

Đây là một hồ nước nhỏ chuyên môn cho người rửa tay.

Dòng nước phun ra từ miệng của người cá nhỏ, dưới ánh mặt trời hiện lên một mảng ánh sáng trong suốt. Dòng nước vừa trong vừa lạnh, Chử Diên nhịn không được mà chạm vào nhiều lần.

Hoắc Kiệu phát hiện, hắn cười cậu, "Trẻ con à?"

Chử Diên giương mắt lên, vừa định nói chuyện đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Hoắc Kiệu vang lên.

Hoắc Kiệu nhận máy, bên kia nói gì đó, Chử Diên liền nghe thấy Hoắc Kiệu nói, "Được, tôi ra liền, đợi ở cửa đi." Sau đó hắn cúp máy. Hoắc Kiệu nhìn về phía Chử Diên.

Chử Diên vội vàng nói: "Hoắc Kiệu, cậu có việc thì đi trước đi. Tớ còn gửi xe, lát nữa phải đi lấy nữa."

Khu chung cư Hoắc Kiệu ở quản lý rất nghiêm, xe đạp của cậu không thể tùy ý đỗ, bị bảo vệ kêu dẫn xe đến vị trí chỉ định đi.

Hoắc Kiệu "Chậc" một tiếng, "Tôi đi trước."

"Được." Chử Diên ngoan ngoãn gật đầu. Cậu nhìn Hoắc Kiệu đi được vài bước, cậu nghĩ đến cái gì nên lại hô một tiếng Hoắc Kiệu.

"?" Hoắc Kiệu quay đầu, hắn nhướng mày nhìn cậu.

Chử Diên ngượng ngùng mà cười, "Hoắc Kiệu, cậu có thể cho tớ đánh giá năm sao với khen ngợi được không?" Ở công ti của Vương Mai, đánh giá khen ngợi của khách hàng rất quan trọng.

Hoắc Kiệu nhìn cậu, khẽ nhíu mày, sau đó hắn nói, "Phiền phức."



Buổi tối, trên bàn cơm, Vương Mai bày ra một bàn đồ ăn ngon.

Bà không nhịn được mà gắp đồ ăn cho Chử Diên, như là muốn đem tất cả đồ ăn ngon đều cho vào chén của Chử Diên.

Chử Diên có hơi bất đắc dĩ, cậu vội vàng nói: "Được rồi được rồi con ăn đủ mà, mẹ cũng ăn nhanh đi." Vốn dĩ cậu hi vọng Vương Mai có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút, ai ngờ Vương Mai ở nhà lại làm nhiều đồ ăn như vậy. Chử Diên cảm thấy có chút đau lòng.

Vương Mai cười cười, "Mẹ đang ăn mà. Hôm nay Diên Diên vất vả rồi, ăn nhiều một chút."

Chử Diên lắc đầu, "Không vất vả. Hôm nay...... Khách hàng rất tốt."

Vương Mai nói, "Mẹ thấy cũng đúng, con trai của mẹ rất được yêu thích, người ta còn tặng một chậu hoa xinh đẹp như vậy cho con mà."

Chử Diên thầm nghĩ này có phải là được tặng đâu, cậu chỉ nhặt thứ Hoắc Kiệu không cần nữa thôi.

Vương Mai thấy cậu không tin thì nói: "Diên Diên đừng không tin, người ta còn đánh giá năm sao rồi khen ngợi con nữa kìa, ngay lúc mẹ đang nấu cơm ấy."

Sau khi ý thức được Vương Mai nói cái gì, Chử Diên hơi ngây người. Lúc ấy trông Hoắc Kiệu rất không kiên nhẫn, cậu còn nghĩ rằng Hoắc Kiệu sẽ không khen ngợi mình. Trên đường trở về cậu còn tự an ủi mình là với tính tình của Hoắc Kiệu thì chắc chắn hắn sẽ không đánh giá đâu, nhưng cũng không sao, cam chịu khen ngợi cũng là khen ngợi.

Bây giờ nghe Vương Mai nói Hoắc Kiệu đánh giá năm sao với khen ngợi mình, Chử Diên lập tức cảm thấy vui vẻ. Cậu nhìn màn hình điện thoại mà Vương Mai đưa qua, thấy được phía dưới năm ngôi sao chỉ có một câu ngắn gọn "Tốt".

Khoé miệng của Chử Diên cong lên, thầm nghĩ đúng là phong cách của Hoắc Kiệu rồi.

Cậu rất vui vẻ, trong lúc không hay biết gì đã ăn nhiều thêm mấy ngụm cơm.

Ngay cả khi Vương Mai nói với cậu "Thoạt nhìn chậu hoa này cũng đẹp quá, so với mấy chậu hoa khác thì cũng không giống nhau. Chắc là cũng tốn mấy chục đồng ấy nhỉ?" Cũng không để ý đến, chỉ "Ừm ừm" hai tiếng mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.