Dù không biết phải làm sao, nhưng Chử Duyên vẫn dìu Tô Niệm Thanh tới phòng y tế.
Chuyện làm cậu thấy buồn bực chính là, lúc trước chạy theo cốt truyện không biết sao lại trở về rồi*. Phòng y tế không có ai, cô y tế cũng không ở phòng y tế y như trong tiểu thuyết.
*Đoạn này hơi khó hiểu, tại không có chủ ngữ nên tui cũng không biết chỗ này đang nói tới cái gì nên chỉ chỉnh câu từ lại cho dễ hiểu một chút thôi.
Vốn dĩ đây là cơ hội rất tốt để gia tăng tình cảm giữa Hoắc Kiệu và Tô Niệm Thanh. Trong tiểu thuyết, Hoắc Kiệu sẽ dựa vào kinh nghiệm đánh nhau trong khoảng thời gian dài mà mình đã tích lũy được để giúp Tô Niệm Thanh xử lý vết thương, quan hệ giữa hai người cũng vì thế mà trở nên tốt hơn.
Chử Duyên lặng lẽ thở dài một hơi, cảm thấy cốt truyện này đúng là khó có thể nắm bắt được thật.
Nhưng mà việc cấp bách là phải xử lý vết thương cho Tô Niệm Thanh trước, vậy nên Chử Duyên cũng đè nén tâm tình lại trước. Cậu đỡ Tô Niệm Thanh ngồi xuống, nâng chân đang bị thương của cậu ta lên rồi sau đó cởi giày và vớ ra.
Cổ chân trắng nõn của Tô Niệm Thanh bị sưng đỏ lên rất rõ ràng, nhưng mà cũng may là không có bị thương đến xương cốt.
Chử Duyên tìm băng vải trong phòng y tế rồi cẩn thận băng bó kiểu số 8 cho Tô Niệm Thanh. Tô Niệm Thanh tò mò nhìn động tác xủa cậu, cảm thấy rất thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-cung-ba-tong-tuong-lai-he-roi/2926935/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.