Chiều hôm nay khó được một bữa vừa tan học mà Hoắc Kiệu còn chưa đi mất dạng.
Hắn ngồi ở bên ngoài. Người trong phòng học đều đi một lượt rồi mà Hoắc Kiệu còn không có dấu hiệu đi ra, Chử Duyên không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoắc Kiệu đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, hơi nhăn mày.
Hắn trả lời tin nhắn xong, vừa ngước mắt lên đã vừa vặn chạm mắt với Chử Duyên.
“Hôm nay cậu không đi à?”
Bốn mắt nhìn nhau, Chử Duyên hỏi một câu.
Hoắc Kiệu tùy ý đặt điện thoại lên bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Hắn nhìn Chử Duyên, “Có chuyện muốn nói với cậu.”
“?”
Chử Duyên hơi nghi hoặc, cậu chớp mắt hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, hơi trầm ngâm, rồi sau đó hỏi, “Buổi tối cậu có bận việc gì không?”
Chử Duyên hơi ngẩn ra. Cậu lắc đầu, nói: “Không có.”
Liền thấy Hoắc Kiệu cười với cậu một cái. Nụ cười kia mang theo một chút bĩ khí*, lần đầu tiên Chử Duyên thấy Hoắc Kiệu cười như vậy. Rất tuấn tú, nhưng lại mang theo chút hư.
*Bĩ khí: Tui không tìm thấy nghĩa của từ này nên để nguyên QT ạ.
“Nếu vậy thì,” Hoắc Kiệu nói: “Cậu có hứng thú giúp tôi học phụ đạo không?”
“Có thù lao.”
Sau khi nghe Hoắc Kiệu nói xong, Chử Duyên ngẩn người. Từ lúc Hoắc Kiệu chuyển sang đây tới giờ cậu còn chưa thấy Hoắc Kiệu học tập bao giờ, sao lại đột nhiên......
Cậu xác nhận với Hoắc Kiệu một chút, “Cậu kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-toi-cung-ba-tong-tuong-lai-he-roi/2926929/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.