Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

Lời nói của Thời Tễ như móng vuốt mèo cào vào trái tim Lê Thầm.

Hắn cảm thấy eo mình bị người trước mặt ôm càng chặt hơn, hơi thở dồn dập phả vào tai, lòng bàn tay to rộng ấm áp đặt lên lưng hắn, thiếu niên vùi đầu xuống cổ Thời Tễ mà cọ cọ.

"Anh muốn ôm bao lâu cũng được." Giọng Lê Thầm rầu rĩ, đôi môi ấm áp của cậu nhẹ nhàng ấn vào làn da bên cổ Thời Tễ, cẩn thận cảm nhận từng nhịp đập của mạch máu đang nhảy lên từng hồi.

Thời Tễ hít thật sâu, tạm thời gác lại những lời Tề Quy vừa nói, một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt bao trùm lấy hắn, hắn không muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn rúc vào trong ngực Lê Thầm, giống như chỉ cần làm vậy là có thể tránh né được hết thảy.

Tay hắn vô thức túm lấy mảnh áo trước ngực Lê Thầm, cặp kính trên sống mũi cộm đến đau nhức, Thời Tễ lặng lẽ đưa tay tháo ra, sau đó vòng hai cánh tay từ vai Lê Thầm ra sau chiếc cổ thon thả của cậu, chiếc kính gọng mỏng treo lung lay trên ngón tay như sắp rớt..

Tư thế của Thời Tễ trực tiếp rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Lê Thầm, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt nhau, Thời Tễ nhất thời không thể phân biệt rốt cuộc là hơi thở của ai đang dần trở nên nóng bỏng.

Lê Thầm ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Thời Tễ, sau khi người đàn ông tháo kính ra, con ngươi đen nhánh lộ rõ ràng hơn, không còn cặp kính che đập, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn tiêu tan không ít, đuôi mắt nhu hòa rũ xuống trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Không kìm nén được những ý nghĩ không an phận trong lòng, cậu theo bản năng tiến lại gần, rút ​​ngắn khoảng cách giữa hai người, đôi môi mềm mại đặt lên môi Thời Tễ, lông mi hắn run rẩy liếc nhìn Lê Thầm.

"Em muốn làm gì?" Hắn thấp giọng hỏi, bầu không khí giữa hai người đã làm tan đi vài phần sự lạnh nhạt trong giọng nói của hắn.

"Em muốn hôn anh." Lê Thầm thẳng thắn nói, nói xong liền định áp môi mình vào môi Thời Tễ.

Thời Tễ cố ý nghiêng đầu tránh né nụ hôn của Lê Thầm: "Ở đây thì không được."

Lời nói của hắn không hề mang chút lực uy hiếp nào, trong giọng nói cũng mang theo cự tuyệt, nhưng thân thể lại nói một đằng làm một nẻo mà tiến sát lại gần Lê Thầm.

Lê Thầm chú ý tới hành động nhỏ này của hắn, trong mắt ánh lên ý cười, khóe môi cậu nhếch lên, hoàn toàn không để ý đến lời Thời Tễ vừa nói: "Chỉ một chút thôi mà anh."

"Em hôn một chút thôi."

Cậu ôm Thời Tễ mà chơi xấu làm nũng, thậm chí cố tình hạ thấp thân mình, ngẩng đầu lên nhìn Thời Tễ.

Cậu thích nhìn Thời Tễ từ góc độ này, khi người đàn ông chủ động rũ mi xuống nhìn cậu, hàng mi dày như lông quạ hạ xuống, đôi mắt của hắn chỉ có thể chứa một mình cậu.

Lê Thầm mở to hai mắt, đôi mắt Vụ Lam Sắc trông cực kỳ ngây thơ đẹp đẽ, đôi môi hồng mấp máy nói: "Hôm nay anh chưa hôn em."

"Nếu không được anh hôn, em sẽ khổ sở cả ngày mất."

Giọng điệu nghe như một chút cún con đang ủy khuất mà cầu xin một nụ hôn.

Hô hấp của Thời Tễ cứng lại, hắn chớp chớp mắt, tim trong lồng ngực lại như muốn nhảy ra ngoài.

"Này, này cũng không thể ở đây mà......"

Hắn lẩm bẩm, chữ cuối cùng vẫn là bị Lê Thầm đánh ngược trở về.

Thiếu niên tham luyến mà mút môi hắn, , đầu lưỡi mềm mại ấm áp hết lần này đến lần khác quét qua khoang miệng hắn, nụ hôn mãnh liệt khiến Thời Tễ có chút không đỡ nổi.

Hắn chỉ có thể há miệng hùa theo, chân loạng choạng lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, trong bất tri bất giác thiếu niên trước mặt đã đổi góc độ, cậu gắt gao ôm lấy eo Thời Tễ mà nâng lên làm cơ thể Thời Tễ uốn cong, khóe mắt Thời Tễ đỏ bừng, ngón tay nắm cặp kính run lên vài cái.

Thẳng cho đến khi não bắt đầu thiếu oxy Lê Thầm mới miễn cưỡng buông hắn ra, cậu thở dốc dựa vào cổ Thời Tễ, để Thời Kỳ mềm nhũn tựa vào lồng ngực cậu.

"Em sao, sao lại luôn như vậy." Nụ hôn kéo dài đến mức khiến Thời Tễ không nói được rõ ràng, hắn xoa xoa đôi môi tê dại, ngón tay không cẩn thận đụng đến cánh môi, một trận đau đớn lập tức truyền đến, lúc này Thời Tễ mới ý thức được miệng mình lại bị Lê Thầm cắn phá rồi.

Hôn nhau nhiều lần như vậy, kỹ năng hôn của Lê Thầm vẫn tệ như ngày nào, cậu dường như rất chấp nhất với việc cắn môi của Thời Tễ sau mỗi lần hôn, cho đến khi máu của hai người hòa vào nhau, như thể linh hồn của hai người cũng vậy.

Lê Thầm không nói gì, môi đỏ mọng hơi ngẩng lên, ánh mắt lại trầm xuống vài phần.

Thời Tễ vừa thấy biểu cảm của cậu ta không đúng thì chuông cảnh báo trong lòng cũng lập tức vang lên, hắn chớp mắt vài cái sau đó nhanh chóng đẩy Lê Thầm ra, cặp kính trong tay cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng "cạch" nho nhỏ.

"Hôn em lần nữa đi." Lê Thầm bĩu môi muốn hôn lên mặt Thời Tễ.

Thời Tễ quay đầu kiên quyết cự tuyệt Lê Thầm, bọn họ đang đứng ở vị trí rất lộ liễu, thỉnh thoảng lại có người giúp việc hoặc quản gia đi ngang qua, xác suất bị những người đó phát hiện bọn họ đứng ở đây thân mật là rất lớn.

Mặc dù Lê Thầm có thể kiểm soát họ nhưng Thời Tễ không có hứng thú hôn người khác ở nơi công cộng.

"Không hôn!" Thời Tễ giãy dụa, mắt thấy thiếu niên trước mặt ôm mình càng ngày càng chặt, hai chân hắn gần như rời khỏi mặt đất, Thời Tễ sợ tới mức đồng tử co rụt, hô lên: "Em còn như vậy, sau này sẽ không được hôn nữa!"

Vừa dứt lời, Lê Thầm lập tức đặt Thời Tễ xuống, sau đó buông tay ra, lùi lại ba bước.

Thời Tễ ngay lập tức nhìn vào khoảng cách giữa đối phương và mình.

Hóa ra dù có uy hiếp cỡ nào cũng không bằng một câu về sau không hôn em ấy nữa.

Thời Tễ cảm thấy thái dương hơi giật giật, ngước mắt nhìn Lê Thầm đáng thương đang đứng ở phía xa, hắn thở dài, cúi xuống nhặt chiếc kính rơi trên đất đeo lại vào, sau đó nâng tay vẫy Lê Thầm.

Lê Thầm vội vàng chạy đến chỗ Thời Tễ, trước khi cậu kịp đứng vững, Thời Tễ bất ngờ quay lại, dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo của Lê Thầm rồi kéo cậu xuống.

Một giây tiếp theo, môi của Thời Tễ giống như chuồn chuồn lướt nước mà đậu trên má của Lê Thầm, mềm mại nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, đầu óc của Lê Thầm đột nhiên cứng đơ, Thời Tễ đỏ mặt, rối rắm buông cổ áo cậu ra.

"Được rồi, nụ hôn kết thúc." Hắn liếc nhìn vẻ mặt Lê Thầm đang đờ đẫn, "Coi như lần này là..."

"Khen thưởng."

"Nếu em ngoan một chút thì sẽ có thưởng."

Thời Tễ gật đầu hài lòng với chế độ thưởng phạt của mình.

Lê Thầm ngơ ngác nâng tay sờ mặt của mình như thể nhiệt độ thuộc về Thời Tễ vẫn còn lưu lại, sau đó lại đem ngón tay đến bên môi cọ cọ hai cái, phảng phất như hôn môi Thời Tễ thêm lần nữa.

Động tác của cậu nhìn thì khó hiểu nhưng ngoài ý muốn lại quyến rũ, chọc cho nhiệt độ trên mặt Thời Tễ lại càng nóng hơn. Hắn che ngực mình, mạnh mẽ dời ánh mắt, một lúc lâu sau mới nghe Lê Thầm nói: "Được."

Yết hầu của Thời Tễ lăn lộn, sau đó hắn cứng ngắc quay người lại, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước. Đi được vài bước thì hắn nghe tiếng bước chân vội vàng vang lên sau lưng, ngay sau đó Thời Tễ đột nhiên bị người phía sau bế lên, chỉ trong nháy mắt, Lê Thầm đã ôm chặt hắn chạy xuống dưới lầu.

Lê Thầm buông Thời Tễ xuống, người đàn ông sắc mặt tái nhợt, bộ dáng mất hồn mất vía, hai chân vừa chạm đất lập tức nhũn ra, trực tiếp ngã xuống lồng ngực Lê Thầm.

Lê Thầm đỡ lấy hắn, thấp giọng hỏi: "Đây cũng là anh đang khen thưởng em sao?"

Khen thưởng......"

Thời Tễ chậm chạp hoàn hồn lại, động tác vừa rồi của Lê Thầm khiến hắn hoảng sợ tới mức hồn vía quăng hết ở phía sau.

Hắn gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, bò ra khỏi vòng tay của Lê Thầm, dùng một tay xoa xoa thái dương đau nhức: "Không, này thì không phải......"

"Lê Thầm, em có nghe rõ không, cái anh nói là, trong một tình huống nào đó anh nói cái gì thì em làm cái đó, không cho em làm gì thì em ngoan ngoãn không làm cái đó, như vậy mới có khen thưởng."

Thời Tễ nhắm mắt lại, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

"Chứ không phải là kiểu yêu cầu em bế anh đi như này đâu."

Lê Thầm nghiêng đầu: "Vậy trong lúc anh có dục vọng, anh nói không cần thì em cũng phải thật sự dừng lại sao?"

Lời nói của cậu trắng trợn đến mức khiến Thời Tễ muốn cậu ngậm miệng lại luôn, không biết thằng nhóc này chỉ đang giả vờ hay thực sự ngu ngốc, nếu không thì làm sao một thiếu niên mười tám tuổi lại có thể đi hỏi vấn đề như vậy chứ?!

"Tôi không nói đến lúc ấy!" Thời Tễ tức giận.

Lê Thầm tiếp tục chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ vô tội như thể Thời Tễ mới là người có suy nghĩ bẩn thỉu xấu xa.

Cậu nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của Thời Tễ thì không khỏi cười thầm vài tiếng, Lê Thầm đi tới nắm lấy tay Thời Tễ mà hôn, môi mỏng mấp máy: "Anh tức giận trông thật đáng yêu."

"Ý của anh nghe có vẻ như muốn em làm một chú chó con ngoan ngoãn của anh," Lê Thầm nhướng mi chăm chú nhìn Thời Tễ.

"Em thích làm chó con ngoan ngoãn của anh."

Thời Tễ sững sờ trong vài giây.

Thực ra ý của hắn không phải vậy.

Nhưng mà Lê Thầm muốn hiểu vậy thì cứ hiểu vậy cũng được.

Hắn nhếch khóe miệng, phối hợp mà vỗ vỗ đầu Lê Thầm.

Cái đầu lông xù xù gãi vào lòng bàn tay Lê Thầm, cảm giác ngứa ngáy lan khắp cơ thể, chú chó con mới được nhậm chức trông rất hưng phấn, nhiệt tình chủ động ôm lấy lòng bàn tay Thời Tễ mà cọ hai cái.

Sau đó như nghĩ tới điều gì, cậu vội vàng chạy trở lại lầu trên, mấy phút sau lại chạy xuống, thở hổn hển mà nhét một sợi xích chó mảnh khảnh vào tay Thời Tễ.

Đầu kia của dây xích chó được nối với một chiếc vòng cổ bằng da màu đen, chiếc khóa bạc vừa khéo dán lên yết hầu của Lê Thầm, phía dưới còn treo một mặt dây chuyền hình xương nhỏ.

Thời Tễ nhìn chiếc xích chó trong tay, rồi lại nhìn Lê Thầm đang đeo vòng cổ, thiếu niên thậm chí còn lè lưỡi, học chó con mà "gâu gâu" hai tiếng.

Thời Tễ:?

Hắn đã mở ra cái công tắc kỳ quái gì thế này?!

Không đúng......

Thằng nhóc này còn bao nhiêu đồ vật quái lạ nữa đây?!

Thời Tễ cảm giác được tay mình cầm dây xích đang run rẩy, hai mắt trừng to, hồi lâu cũng không phản ứng lại.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Đúng lúc này, trong phòng khách truyền đến giọng nói của một người khác: "Lê Thầm! Cậu và Thời tiên sinh đang chơi trò gì vậy?"

Vừa nói xong, Thời Tễ và Lê Thầm đồng thời quay đầu lại nhìn nhau, Lâm Dật và Giang Mặc không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa, Lâm Dật hưng phấn chạy tới, vây quanh Lê Thầm đang mang vòng cổ, trong mắt tràn đầy tò mò.

Mà Giang Mặc đi theo cậu ta, nhìn thấy được cảnh tượng này thì sững sờ tại chỗ.

Thời Tễ nhìn thoáng qua liền biết ngay.

Giang Mặc cũng sốc không khác gì hắn.

Ôi đồng đạo ơi!

Hắn thiếu chút nữa thì xông lên bắt tay Giang Mặc luôn.

Lâm Dật ở một bên sờ sờ mặt dây xích.

Vẻ hưng phấn trên mặt rõ ràng càng ngày càng tăng, mắt Lâm Dật sáng như sao, cậu hô lớn: "Tôi cũng muốn tham gia!!"

Thời Tễ:?

Giang Mặc:?

Hai người các cậu......

Đều là M hả......?!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.