Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

Một đợt lạnh quét qua thành phố.

Qua một đêm, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, những hạt mưa lớn rơi xuống chiếc ô, vô tình trượt khỏi rồi rơi vào đường viền cổ áo, gây nên cảm giác lạnh đến thấu xương.

So với thế giới thâm trầm u ám ngoài kia, ánh đèn bên trong biệt thự nhà họ Kỷ lại sáng rực rỡ, chiếc đèn chùm lớn treo giữa đại sảnh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, những vị khách ăn mặc lộng lẫy nhảy múa trên sàn nhảy, bên cạnh là một ban nhạc giao hưởng nhỏ, âm nhạc cổ điển ưu nhã mà lãng mạn.

"Thời tiên sinh." Kỷ Thời Sơ bưng ly rượu vang đỏ đến bên cạnh Thời Tễ, hắn hơi nhếch khóe môi nhìn Thời Tễ : "Hoan nghênh ngài đã đến."

Thời Tễ hợp tác mà nghiêng người, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mép ly rượu vang đỏ của Kỷ Thời Sơ: "Chúc mừng sinh nhật Kỷ tiên sinh."

Nói xong, hắn nâng ly rượu lên môi nhấp một ngụm, chất lỏng màu đỏ sậm theo khóe môi chảy vào miệng, vị rượu có mùi trái cây nhẹ nhàng, không quá nồng như các loại rượu khác.

Kỷ Thời Sơ lịch sự gật đầu đáp lại, sau đó Thời Tễ vẫy tay, vệ sĩ mặc vest đứng sang một bên lập tức nâng hai tay đưa cho Kỷ Thời Sơ một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.

Kỷ Thời Sơ cúi đầu nhận lấy, khi mở ra thì thấy bên trong có một chiếc nhẫn ban chỉ dương chi bạch ngọc, Kỷ Thời Sơ liếc mắt cũng có thể nhận thấy đây là một chiếc nhẫn cực kỳ có giá trị, trên thị trường căn bản không thể mua được.

"Thời tiên sinh, đây là...?" Kỷ Thời Sơ nghiêng đầu.

Thời Tễ cúi đầu cười cười: "Món quà này tặng cho Kỷ tiên sinh, ngoài việc chúc mừng, tôi còn muốn cảm ơn sự giúp đỡ của ngài."

Trong lời nói của hắn tựa như có ẩn ý, Kỷ Thời Sơ nghe xong nhướng mày, hắn hiểu rõ, đóng hộp lại đưa cho quản gia bên cạnh: "Đã khiến Thời tiên sinh phải tiêu pha rồi."

Vừa dứt lời, Kỷ Thời Sơ liền nhìn vào mắt Thời Tễ, hai người ngầm trao đổi ánh mắt.

Chuyện ở viện nghiêng cứu cũng kết thúc, sau đó Kỷ Thời Sơ giúp Thời Thế rời đi như đã hứa, họ bàn bạc riêng hồi lâu, cuối cùng quyết định chọn ngày sinh nhật của Kỷ Thời Sơ.

Kế hoạch của họ là Kỷ Thời Sơ mời Thời Tễ đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của mình. Lợi dụng đám đông, Thời Tễ lặng lẽ rời đi bằng cửa sau. Kỷ Thời Sơ đã sắp xếp trước thế thân cho Thời Tễ, bên ngoài cũng có người của Thời Tễ tiếp ứng. Tính tới thời điểm hiện tại, kế hoạch của họ vẫn diễn ra rất suôn sẻ.

Lúc này Thời Tễ cảm giác được vạt áo của mình bị ai đó khẽ kéo hai cái, hắn lập tức quay đầu lại nhìn Lê Thầm ở phía sau, thiếu niên nhìn chằm chằm Kỷ Thời Sơ với vẻ mặt bất mãn, ánh mắt Vụ Lam Sắc có chút tối sầm, vẻ mặt cảnh giác như một con sói con chuẩn bị chực chờ lao vào cắn ai đó.

Khi tức giận, má cậu sẽ hơi phồng lên, đôi má vốn gầy gò đã có chút thịt mềm mại dưới sự nuôi dưỡng của Thời Tễ, nếu ánh mắt kia không có vẻ dữ tợn sẽ khiến người ta có ảo tưởng cậu là người dễ bị bắt nạt.

Lê Thầm vẫn chưa biết, chỉ vài giờ sau, anh trai cậu sẽ rời đi mãi mãi.

Thời Tễ chớp mắt, vươn ngón tay nhéo má Lê Thầm, làn da tinh tế mang lại cảm giác thật dễ chịu, như thể đang bóp một viên kẹo dẻo mềm mại vậy.

Lê Thầm cũng không ngờ Thời Tễ đột nhiên ra tay như thế, đôi mắt xinh đẹp mở to, vẻ lạnh lùng trên mặt trong nháy mắt biến mất.

Cậu nhìn Thời Tễ, con ngươi Vụ Lam Sắc nheo lại, đôi môi mỏng đỏ mọng khẽ hé mở, nửa giây sau, đôi tai trắng nõn mềm mại của Lê Thầm nhuốm một màu hồng nhạt.

"Có vẻ em trai ngài không vui vẻ lắm thì phải."

Kỷ Thời Sơ đứng một bên nhìn thì đột nhiên nói như vậy, trong giọng nói mang theo ý cười, giọng điệu có chút trêu chọc xuyên vào tai Lê Thầm. Cậu tức khắc cảm thấy khó chịu, cau mày thật chặt, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Thời Sơ.

"Ôi." Kỷ Thời Sơ khiêu khích nhìn Lê Thầm, cười toe toét, lộ ra đầu răng nanh: "Bây giờ thì muốn cắn người sao?"

Đôi đồng tử màu đỏ sậm nhấp nháy phản chiếu bóng dáng của Lê Thầm, như thể cậu đang bị ngâm trong vũng máu, khóe mắt của người đàn ông trước mặt nhướng lên, bày ra vẻ ác liệt nhất của Alpha.

Lê Thầm nghiến chặt răng, chuẩn bị đưa tay túm lấy cổ áo Kỷ Thời Sơ——

"Lê Thầm."

Thời Tễ gọi tên cậu.

"Đừng lộn xộn."

Động tác của Lê Thầm dừng lại giữa không trung, một lúc sau mới hạ cánh tay xuống, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi.

Khóe miệng Kỷ Thời Sơ cong cong, ánh mắt chậm rãi rời khỏi Lê Thầm, quay đầu nhìn Thời Tễ, hắn ta hơi cụp mi gật đầu với Thời Tễ: "Vậy phiền tiên sinh đợi một chút, chốc lát tôi sẽ lại tìm ngài có chút việc."

Nói xong, Kỷ Thời Sơ dẫn quản gia đi đến một nhóm người khác, sau khi hắn đến, các quý cô đỏ mặt bắt chuyện với hắn một cách thân mật, trong đám người thoáng chốc lại ồ lên một tiếng.

"Anh với hắn ta có chuyện gì mà nói với nhau chứ?" Lê Thầm trầm giọng nói, cậu nhăn nhăn mũi, cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, vươn tay nắm lấy cổ tay Thời Tễ đang ở bên cạnh mình, lòng bàn tay ấm áp dán lên làn da hơi lạnh lẽo.

Thời Tễ nhàn nhạt liếc cậu một cái: "Chuyện làm ăn, có nói cậu cũng không hiểu."

Lê Thầm càng thêm bực bội, cậu nhíu mày thật chặt, bàn tay nắm lấy cổ tay Thời Tễ càng mạnh hơn một chút: "Em nói rồi, em không còn là con nít nữa."

Cậu cụp mi mắt, lông mi lặng lẽ che đi con người Vụ Lam Sắc.

Đôi môi mỏng mấp máy hai lần.

"Anh có thật nhiều bí mật."

Cậu lẩm bẩm, nhớ lại giọng nói vô tình nghe thấy trước đó, Lê Thầm suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu được, nói Thời Tễ không thuộc về nơi này có nghĩa là gì.

Cậu biết linh hồn trong cơ thể trước mặt cậu cũng là một người khác tên Thời Tễ, rốt cuộc hiện tượng kỳ lạ này xảy ra như thế nào, cậu suy nghĩ mãi cũng không ra được đáp án.

Trên người Thời Tễ có quá nhiều bí mật, giống như có vô số chiếc kén đang từng tầng từng tầng bao bọc hắn, khiến Lê Thầm không thể nhìn thấu.

Cảm giác rầu rĩ trong lồng ngực khiến Lê Thầm khó chịu, cậu đột nhiên giật lấy ly rượu vang đỏ trong tay Thời Tễ, môi mỏng áp sát vào thành ly, ngẩng đầu một ngụm uống nốt nửa ly rượu còn lại vào bụng.

Độ cồn nhẹ làm dịu đi ngọn lửa ẩn giấu trong lòng, Lê Thầm giơ tay lau đi vết rượu còn sót lại ở khóe miệng. Không biết là đang phân cao thấp với ai, để chứng minh mình không còn là trẻ con, Lê Thầm lại gọi phục vụ rót đầy rượu. Lúc cậu định ngầng đầu nốc hết thì bị Thời Tễ bắt lấy cánh tay.

"Cậu làm gì vậy?" Thời Tễ cau mày, vừa rồi Lê Thầm không nói tiếng nào cướp đi ly rượu trong tay hắn, hắn còn chưa nói tiếng nào thì lại thấy thằng nhóc con này còn muốn tiếp tục uống rượu, "Cái này không phải đồ uống."

Lê Thầm ngước mắt lên nhìn hắn: "Em biết."

"BIết còn uống nhiều vậy sao?!" Thời Tễ vẻ mặt có chút nghiêm túc, trải qua lần trước, Thời Tễ không bao giờ muốn nhìn thấy Lê Thầm say thêm lần nào nữa.

Lê Thầm hất tay hắn: "Em thành niên rồi, anh đừng có mà quản em."

Thời Tễ nghe cậu nói như vậy thì sửng sốt mấy giây, sau đó buông cánh tay Lê Thầm ra, gật đầu: "Được, như cậu muốn, tôi không quản được cậu nữa."

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, vừa dứt lời, hắn lập tức xoay người đi về phía trước mà không hề quay đầu lại, phải mất nửa phút sau Lê Thầm mới phản ứng lại, cậu nhanh chóng đặt ly rượu xuống rồi vội vàng đuổi theo bóng dáng của Thời Tễ.

Thời kỳ nổi loạn chết tiệt này.

Lê Thầm hối hận mà hung hăng nhéo mình một cái, không biết tại sao, mỗi khi Thời Tễ lên nói gì đó, cậu lại không nhịn được muốn nhét hết tất cả lời nói dối đó vào lại trong bụng hắn.

Cậu dõi mắt im lặng đi phía sau Thời Tễ giống như một cái đuôi hình người, im lặng không nói lời nào, duy trì khoảng cách nửa mét với Thời Tễ.

Khi Thời Tễ gặp người dừng lại nói chuyện, cậu cũng dừng lại, đứng đó nhìn bóng lưng Thời Tễ. Khi Thời Tễ cần thêm rượu, cậu ân cần vừa cầm chai rượu rót vào vừa nhìn chằm chằm hắn, không một chút để ý đến rượu trong ly đã muốn tràn cả ra ngoài.

Giây tiếp theo, chất lỏng màu đỏ nhạt nhuộm đỏ ngón tay của Thời Tễ, hắn quay đầu lại thì thấy rượu đổ ra vương vãi trên mặt đất, còn kẻ chủ mưu thì không hề để ý mà vẫn nhìn chằm chằm hắn.

"Lê Thầm!" Thời Tễ nhịn không được lên tiếng, thiếu niên bên cạnh nghe hắn gọi thì mới hoàng hồn, luống cuống tay chân đặt bình rượu đã vơi đi một nửa xuống, nhìn chằm chằm vết nước trên mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao.

Cậu lặng lẽ giương mắt nhìn Thời Tễ. Người đàn ông từ đầu tới đuôi lông mày đều nhíu chặt, môi mỏng mấp máy tựa như muốn nói gì đó, cuối cùng lại khép môi, bất đắc dĩ mà thở dài.

"Ngại quá, Ngô tổng." Thời Tễ kéo khóe môi, xin lỗi người đàn ông trước mặt.

"Không sao, không sao." Người đàn ông không để ý, rộng lượng mà vẫy tay rồi liếc nhìn thiếu niên bên cạnh Thời Tễ, nhìn tuổi không lớn, cậu cúi đầu như một con thú nhỏ mắc phải sai lầm, ông còn nói thêm, "Nếu Thời tiên sinh có việc thì tôi đi trước đây."

Nói xong ông quay người đi nơi khác.

Chờ những người khác đi xa, Thời Tễ mới lôi kéo Lê Thầm đi ra ngoài phòng, tiếng nhạc cổ điển bị cánh cửa nặng trịch chặn lại, ngón tay mảnh khảnh cuộn trên tay áo ướt đẫm vết đỏ của rượu vang, hắn thấp giọng nói: "Hay là cậu về nhà trước đi?"

Lê Thầm chớp chớp mắt, nghe được ý tứ của Thời Tễ, cậu vội vàng túm lấy vạt áo của đối phương: "Anh ơi, em không cố ý."

"Tôi biết." Đôi mắt đen của Thời Tễ xuất hiện bóng tối, trên mặt hắn không có nhiều biểu cảm, chỉ nói: "Nhưng tôi nghĩ cậu không thích ứng được với những nơi như vậy."

Lê Thầm nghe vậy thì sốt ruột, đuôi mắt hồng hồng, cận thận dò hỏi: "Anh tức giận à?"

Cậu khẩn trương nhìn Thời Tễ, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cậu, hồi lâu cũng không trả lời câu hỏi của Lê Thầm, tất cả lời nói của hắn cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài của Thời Tễ khiến Lê Thầm càng thêm hoảng loạn, cậu thậm chí còn muốn Thời Tễ trực tiếp đánh cậu mắng cậu, như thế còn tốt hơn không nói lời nào.

Cậu cảm giác anh trai cậu hình như đang thất vọng về cậu.

"Anh ơi." Yết hầu của Lê Thầm lăn lên một cái, "Em sẽ không đi vào, em ở đây chờ anh."

"Nhưng xin anh, đừng đuổi em đi được không?"

Giọng điệu của cậu đặc giọng mũi, mặc dù nơi này ánh sáng không tốt lắm, nhưng chỉ là ánh sáng yếu ớt từ trong phòng vẫn khiến cho ánh mắt của Lê Thầm trông đặc biệt đáng thương.

Thời Tễ mím môi, một lúc sau mới nói: "Vậy cậu ở lại đây."

Hắn không nói "chờ tôi", xoay người vào trong biệt thự.

Đôi mắt sau lưng như thiêu đốt, Thời Tễ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Lê Thầm mà không cần quay đầu lại, cậu giống như một chú cún con nóng lòng chờ đợi chủ nhân nhưng lại không dám bước vào. Nếu Thời Tễ không quay đầu lại, có lẽ cậu sẽ còn ủy khuất mà nức nở vài tiếng.

Thời Tễ nghĩ vậy, hắn đã quá rõ Lê Thầm.

Vì vậy Thời Tễ quay đầu lại nhìn bóng dáng gầy gò của thiếu niên qua lớp cửa kính, gió lạnh thổi qua đuôi tóc, trên làn da trắng trẻo chỉ có đuôi mắt là hồng đến nổi bật.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Tốt.

Thời Tễ dời ánh mắt.

Hắn đã tránh thoát được Lê Thầm.

Bây giờ hắn chỉ cần tìm được Kỷ Thời Sơ là có thể yên tâm rời khỏi đây.

Như có thần giao cách cảm, Thời Tễ đi được vài bước thì nhìn thấy Kỷ Thời Sơ cách đó không xa, người đàn ông cao lớn đi về phía hắn, khi lướt qua thì cố tình chạm vào cánh tay hắn.

Thời Tễ đi loanh quanh trong đại sảnh, cuối cùng, trong lúc sự chú ý của mọi người đang tập trung vào màn trình diễn trên sân khấu, hắn lặng lẽ lẻn vào một căn phòng kín đáo.

Hắn mở cửa rồi lập tức đóng lại, còn chưa kịp thở ra một hơi, trong bóng tối có vài tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Kỷ Thời Sơ từ trong màn đêm bước ra, dừng lại trước mặt Thời Tễ: "Thời tiên sinh, hết thảy đã được chuẩn bị thỏa đáng."

Kỷ Thời Sơ hạ giọng nói.

"Trong phòng này còn có một cánh cửa khác ẩn giấu dẫn ra sau vườn. Người do tôi sắp xếp đang đợi Thời tiên sinh ở đó."

Nghe xong, Thời Tễ gật đầu: "Làm phiền ngài rồi, Kỷ tiên sinh."

"Hai chúng ta không cần khách sáo như vậy." Kỷ Thời Sơ nói: "Chỉ là em trai của ngài..."

Hắn còn chưa nói xong, Thời Tễ lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng cười: "Cậu ta sẽ sớm phát hiện thôi."

Cho dù hắn có giấu được mọi người thì cũng không thể giấu được Lê Thầm.

Nhưng điều đó không quan trọng, cho dù Lê Thầm có phát hiện ra thì lúc đó hắn cũng đã ở một hòn đảo nhỏ vô danh ở nước ngoài. Chỉ cần đợi tin tức Tần Triết vào tù là hắn sẽ có thể trở về thế giới hiện thực.

Chờ khi Lê Thầm đi tìm, hắn đã sớm biến mất.

"Em trai ngài hẳn là sẽ điên lên đấy." Kỷ Thời Sơ cười cười, phảng phất như thấy được phản ứng của Lê Thầm, "Thằng nhóc điên này sẽ giết chết tôi mất."

Thời Tễ cụp mi: "Vậy nhờ Kỷ tiên sinh thay tôi chiếu cố cậu ta."

"Không thành vấn đề." Kỷ Thời Sơ đồng ý, "Nhưng trước khi rời đi, tôi vẫn muốn hỏi Thời tiên sinh --"

"Ngài sẽ không quay về thật sao?"

Đây là lần thứ hai hắn hỏi vấn đề này, lần trước hỏi Thời Tễ cũng không trả lời hắn.

Lần này Thời Tễ suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi sẽ không quay lại."

"Dù gì thì tôi cũng không thuộc về nơi này."

Lời nói của hắn khiến Kỷ Thời Sơ nghiêng đầu khó hiểu: "Ý của Thời tiên sinh là......"

"Tôi đi trước đây."

Thời Tễ cắt ngang lời của Kỷ Thời Sơ. Đi đến cánh cửa bí mật mà người đàn ông nói, cơ chế của cánh cửa này được giấu sau một chiếc bình, chỉ cần xoay nhẹ, bức tường trắng trước mặt lập tức di chuyển. Chẳng bao lâu, một cánh cửa màu đen xuất hiện trước mặt Thời Tễ.

Hắn quay người cảm ơn Kỷ Thời Sơ, sau đó vặn tay nắm cửa đi vào. Trong hành lang tối tăm không có đủ ánh sáng, càng đi vào, xung quanh càng tối, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi vào người hắn. Không biết đi được bao lâu, Thời Tễ nhìn thấy một luồng ánh sáng mờ nhạt từ xa truyền đến.

Thời Tễ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hắn mở to mắt, bước chân vô thức trở nên nhanh hơn.

Chỉ cần ra khỏi đây...

Chỉ cần ra khỏi đây.

Đột nhiên, Thời Tễ cảm giác trong đầu vang lên một tiếng "ong", một luồng ánh sáng trắng nhanh chóng lóe lên, giây tiếp theo, hắn cảm thấy trước mắt mình hoàn toàn tối sầm.

Toàn bộ sức lực cơ thể hắn dường như bị rút cạn trong giây lát, đôi chân vô thức trở nên yếu ớt, gần như mất kiểm soát mà ngã xuống đất.

Một tiếng "Ầm" nghèn nghẹt vang lên, Thời Tễ vô tình trượt chân ngã xuống, cằm chạm xuống nền đất cứng ngắc lạnh lão, trong giây lát thần kinh đờ đẫn không cảm nhận được đau đớn.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, co ngón tay yếu ớt cào đất vài cái, Thời Tễ muốn đứng dậy nhưng lại như có hàng vạn tảng đá đè lên hắn khiến hắn không thể động đậy.

Sao lại thế này?

Thời Tễ thở hổn hển.

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.

Sau đó lại dừng lại bên người hắn.

Thời Tễ mở to mắt nhưng vẫn không nhìn thấy gì, sau đó nghe thấy tiếng quần áo cọ vào nhau sột soạt.

Có người duỗi tay ôm hắn lên từ mặt đất

Ai?

Thời Tễ hít một hơi khí lạnh.

Mọi cơ bắp trên cơ thể hắn đều căng cứng.

Người ôm hắn một tay giữ gáy hắn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, dùng đầu ngón tay xoa bóp cột sống của Thời Tễ như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Cuối cùng, người đó cúi đầu đến gần bên tai Thời Tễ, hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn.

"Anh muốn đi đâu?

"Anh trai."

---

Editor: 

Hôm trước mình đọc trên cfs thấy có bạn bảo nên đổi từ "tin tức tố" thành pheromone cho khỏi bị hiểu nhầm, mà thấy phía dưới cũng hơi nhiều tranh cãi, mình ngồi edit mà cũng không biết là có nên sửa hay không.

Nên là mình treo dòng này từ giờ tới khi mình edit hết truyện, quay lại beta, mọi người thấy mình nên sửa thì để lại cmt nha, mình sẽ dựa vào số lượng người góp ý mà cân nhắc sửa đổi.

Cảm ơn mấy bạn đã góp ý và ủng hộ truyện mình edit, chúc các bạn một ngày vui vẻ :>

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.