Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

Thời Tễ đau đến phát ngốc.

Hắn nghiến răng nghiến lợi hít một hơi, đang định mở mắt xem chuyện gì đang xảy ra, một giây sau Thời Tễ cảm giác được Lê Thầm bên cạnh đang động đậy vài cái, rồi sau đó cậu dùng sức bắt lấy chăn bọc Thời Tễ kín mít.

Quần áo chất đống trên giường vương vãi khắp sàn, ánh sáng trước mắt Thời Tễ đột nhiên tối sầm lại, hắn giơ tay định đẩy ra rồi chạy trốn theo phản xạ, nhưng phản ứng của Lê Thầm nhanh hơn hắn nhiều, trước khi Thời Tễ kịp cử động, hắn tức khắc cảm thấy đôi tay mình hoàn toàn mất đi sức lực.

Lê Thầm lại lợi dụng hệ thống khống chế hắn, lần này cậu thông minh không để 0373 biến thành cục lông nhảy nhót trên vai nữa.

Cảm giác bị thao túng thật sự rất không ổn, trong lòng Thời Tễ vang lên tiếng chuông báo động, toàn thân hắn cứng đờ, máu trong cơ thể gần như hoàn toàn chảy ngược.

"Buông tôi ra!" Hắn la lớn, thanh âm phá tan yết hầu bị Lê Thầm bị Lê Thầm cưỡng ép chặn lại, Thời Tễ nghiến răng nghiến lợi mở to hai mắt muốn nhìn Lê Thầm đang trốn bên trong bóng tối, "Lê Thầm, tôi nói lại lần nữa,......"

"Ngay bây giờ, lập tức buông tôi ra ngay!"

Thiếu niên bên cạnh dính sát lấy hắn, nhiệt độ nóng bức khiến Thời Tễ theo bản năng toát mồ hôi lạnh, cậu không nói gì, hay nói cách khác là không thèm để ý đến sự phản kháng của Thời Tễ, Lê Thầm nhẹ nhàng xoay người đè lại bả vai Thời Tễ, đem thân thể phía dưới đang xao động của hắn dán lên.

Thời Tễ thở hổn hển trừng mắt nhìn Lê Thầm, đối phương vô cảm nhìn hắn, đôi mắt Vụ Lam Sắc bị ánh sáng xung quanh làm cho tối sầm lại, cậu chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn, rõ ràng Thời Tễ đang uy hiếp cậu nhưng đối với cậu mà nói không có một tý đe dọa nào.

Lê Thầm hiện tại có hệ thống trợ giúp, hắn thật sự không thể làm gì được cậu, Thời Tễ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Thầm từng chút một đến gần mình, hắn theo phản xạ mím môi nhắm mắt lại, nghiêng đầu hơi lệch sang một bên.

Qua một lúc, sự trả thù mà Thời Tễ đoán trước đã không xảy ra, thay vào đó là một tiếng "cạch" rất khẽ

Sau đó hắn thấy trọng lượng đè trên cơ thể mình đã giảm bớt, hơi nóng gắt gao bao phủ lấy hắn chậm rãi tiêu tán, Thời Tễ sửng sốt một lúc rồi chầm chậm mở mắt ra, chỉ thấy Lê Thầm dời khỏi người hắn, trở lại vị trí lúc nãy.

Thiếu niên bọc chăn, không biết từ đâu lấy ra một quyển sách, đầu ngón tay thon dài vuốt ve tờ giấy mỏng, phần tóc mái trước trán rũ xuống trông rất ngoan ngoãn.

Thời Tễ cau mày.

Đây không nên là phản ứng của Lê Thầm.

Hắn do dự muốn đứng dậy, đôi tay không có cảm giác dần trở lại bình thường, Thời Tễ chợt nhận ra hai cổ tay mình đang bị Lê Thầm dùng còng tay da trói chặt, phía trên còn nối với một sợi dây xích dày như ngón tay.

Đầu kia của dây xích tình cờ lại nằm trong tay Lê Thầm.

Thời Tễ nhận ra vừa rồi Lê Thầm đã sử dụng hệ thống để khống chế dây thần kinh cảm giác trên tay hắn và tự còng tay hắn lại khi hắn không còn sức lực, âm thanh hắn nghe được chính xác là âm thanh mà còng tay phát ra khi chúng bị đóng lại.

Hắn biết mà! Lê Thầm sao có khả năng bình thường cho được!

Thời Tễ tức giận đến đầu óc choáng váng, hắn không khống chế được mà run rẩy, lông mày nhíu lại đến phát đau, Thời Tễ chống khuỷu tay ngồi dậy, sợi xích trên còng tay rung lên vài cái.

Trong phòng vang lên tiếng "cạch, cạch, cạch", Thời Tễ nuốt nước miếng, nói với giọng điệu có chút run rẩy: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"

Lê Thầm không nói gì, tiếp tục cúi đầu nhìn cuốn sách dày cộm trong tay, thậm chí còn không coi ai ra gì mà lật sang trang tiếp theo.

Tóc trên thái dương Thời Tễ lấm tấm mồ hôi bết vào một bên mặt, hắn lúng túng kéo sợi dây xích, có chút suy sụp nói: "Lê Thầm, cậu buông tha tôi được không......"

"Tôi cầu xin cậu."

"Cậu buông tha tôi đi."

Giọng nói của hắn có chút nức nở, Lê Thầm ở đầu bên kia rốt cuộc cũng phản ứng lại, cậu quay đầu nhìn sang thì thấy ánh mắt phẫn nộ của Thời Tễ, cậu cố ý nhếch khóe môi.

"Rõ ràng là anh chủ động đến đây." Lê Thầm nhẹ giọng nói: "Thế tại sao lại muốn em buông tha anh?"

Nụ cười của đối phương khiến Thời Tễ hoàn toàn tức giận, hắn rút dây xích trên còng tay, đột nhiên nghiêng người đè lên Lê Thầm.

Thời Tễ mắt đỏ giơ tay lên dán vào chiếc cổ thon dài của thiếu niên, hắn cắn chặt răng, vẻ mặt bình tĩnh của Lê Thầm hiện lên trong đôi mắt đen như khói, thậm chí cậu còn hợp tác ngẩng đầu lên để Thời Tễ có thể bóp dễ dàng hơn.

Đầu ngón tay tiếp xúc với các mạch máu ẩn dưới làn da mỏng của đối phương, Thời Tễ thậm chí có thể cảm nhận được các động mạch đang đập rất nhanh bên dưới mà không cần ấn mạnh vào, tay Thời Tễ run rẩy dữ dội vì bị còng, hắn đã bắt đầu cảm thấy tê liệt. .

Lê Thầm nâng cằm nhìn thẳng Thời Tễ, ý cười trong mắt có chút nồng đậm, khóe miệng hung ác nhếch lên lộ ra chiếc răng nanh.

"Giết em đi anh." Cậu xúi giục, "Giết em đi, rồi sẽ không có ai có thể quấn lấy anh nữa."

"Anh sẽ được tự do."

Bàn tay của Lê Thầm di chuyển ra phía sau Thời Tễ, vừa khiêu khích người đàn ông trên người cậu, vừa lặng lẽ vén vạt áo lộn xộn của Thời Tễ, lòng bàn tay nóng bỏng áp vào cái bụng hơi lạnh của người đàn ông trước mặt.

Cậu cẩn thận cảm nhận được bụng người đàn ông đang phập phồng kịch liệt vì cảm xúc kích động, cảm nhận làn do đang bị lòng bàn tay cậu làm nóng lên từng chút một, cảm nhận được trái tim của người đàn ông đang đập dữ dội dưới lồng ngực.

Hơi thở của Thời Tễ cực kỳ thất thường, hắn từ từ siết chặt cổ Lê Thầm, khuôn mặt của thiếu niên chỉ cách hắn vài centimet dần dần mất đi huyết sắc, cậu không tự chủ được mà mở miệng thở dốc, mặc dù Thời Tễ đang rất tức giận nhưng Lê Thầm vẫn như cũ châm ngòi cho lý trí sắp đứt đoạn của Thời Tễ.

"Anh..." Hơi thở của cậu yếu ớt, giọng nói như một chiếc đài cũ bị bám đầy bụi, môi Lê Thầm tái nhợt, không khí bị ép ra khỏi phổi lại không thể hít vào, cảm giác ngột ngạt mãnh liệt khiến cậu không thể thở được.

"Giết em đi, để em chết trong tay anh đi."

"Có như vậy......"

"Em mới hoàn toàn thuộc về anh."

Lời nói điên cuồng của thiếu niên khiến Thời Tễ chợt tỉnh táo, hai mắt hắn mở to, nhanh chóng buông cổ Lê Thầm ra, luồng oxy đột ngột tràn phổi khiến Lê Thầm ho sặc sụa, khóe mắt bị kích thích đến rơi vài giọt nước mắt sinh lý, sau đó hai mắt đẫm lệ mông lung sợ hãi nhìn về phía Thời Tễ.

Ngay sau đó, Lê Thầm siết chặt sợi dây xích trong tay, kéo người đàn ông trước mặt ngã vào trong ngực mình.

Cậu quay đầu dụi cả khuôn mặt vào cổ Thời Tễ, mùi tin tức tố Alpha trên người hắn đã tiêu tán đi rất nhiều, Lê Thầm xoa xoa một bên cổ Thời Tễ, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

"Anh bỏ cuộc." Giọng cậu hơi khàn khàn, trong dư vị có chút giọng mũi, "Tại sao?"

"Anh đang sợ hãi?"

"Vẫn là anh luyến tiếc sao?"

Ngón tay của thiếu niên xoa bóp phần xương sống nhô ra trên lưng Thời Tễ, đầu ngón tay của cậu bò xuống từng mảnh xương cho đến khi chạm vào phần eo sâu phía dưới xương cụt.

Người trong ngực cậu không nhúc nhích, Lê Thầm cúi đầu nhìn Thời Tễ đang cắn chặt môi dưới, nước mắt trên mặt làm ướt vạt áo trên ngực.

Hắn vẫn bất động, buộc phải tiếp nhận sự vuốt ve dịu dàng của Lê Thầm, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của hắn khiến cảm xúc trong mắt Lê Thầm dịu đi một chút.

"Anh, em đã cho anh cơ hội." môi lr vuốt ve vành tai Thời Tễ, "Nếu anh đã không nắm bắt cơ hội này."

"Vậy chúng ta ở bên nhau mãi nhé."

Nghe vậy, Thời Tễ cuối cùng cũng buông môi dưới ra, môi đã bị cắn tràn đầy máu lại nhanh chóng lành lại, nhanh đến nỗi hắn thậm chí còn không cảm thấy đau đớn.

Anh cuộn tròn trong vòng tay của Lê Thầm, Thời Tễ thả lỏng, hạ mi xoa xoa ngực Lê Thầm như một con mèo đang làm nũng

"Tôi sẽ không rời xa cậu." Thời Tễ thập giọng nói, "Buông tôi ra, được không?"

"Cổ tay tôi đau quá."

Hắn cố gắng dịu giọng, cau mày giơ đôi tay đỏ bừng ngẩng đầu nhìn Lê Thầm bằng đôi mắt như thỏ con, trong đôi mắt đáng thương của hắn hiện lên vài giọt nước mắt ươn ướt.

Lê Thầm mím môi rũ mi xuống liếc nhìn cổ tay Thời Tễ, sau đó ngước mắt lên.

"Anh thử lấy lòng em một chút, em sẽ thả anh ra, được không?"

Thời Tễ khó hiểu: "Cậu muốn tôi làm gì?"

Lê Thầm nghiêng đầu suy nghĩ vài giây sau đó ngửi ngửi cổ Thời Tễ, trầm giọng nói: "Anh có mùi của rất nhiều người, em muốn trên người anh chỉ có mùi của em thôi."

Lời nói của cậu khiến Thời Tễ cứng đờ.

"Tôi, tôi là Beta......" Thời Tễ lắp bắp, "Tôi, tôi không ngửi được."

Lê Thầm cười: "Rất đơn giản, anh chỉ cần để mùi tin tức tố của em che đi những mùi này là được."

Thời Tễ: "Không phải cậu không khống chế được tin tức tố của mình sao?"

Lê Thầm trầm mặc mấy giây mới nói: "Không sai."

"Nhưng em không muốn buông anh ra dễ dàng như vậy."

Cậu chớp chớp mắt, hàng mi dài run rẩy, lời nói ra hoàn toàn không phù hợp với vẻ mặt vô hại này.

Tên chó con đê tiện vô sỉ này.

Thời Tễ trong lòng hung tợn mắng.

Lê Thầm nhìn chằm chằm vào thần sắc thay đổi liên tiếp trên mặt Thời Tễ, cười đến là vui vẻ.

Cậu thân mật hôn lên sườn mặt Thời Tễ: "Đáng yêu quá."

Thời Tễ dùng sức đẩy đầu cậu ra, tự hỏi tên này có cái tật xấu gì vậy chứ.

Lê Thầm ỷ vào tay Thời Tễ bị còng không thể ngăn cản động tác của cậu, tên chó con hôn lên khóe môi và đuôi mắt của Thời Tễ, cậu thích cách lông mi đối phương run rẩy, nhìn bộ dáng càng lùi về sau của đối phương cậu lại càng muốn sấn tới, hắn sẽ bày ra càng nhiếu dáng vẻ mà cậu chưa từng thấy qua.

Cậu nắm lấy tay Thời Tễ đặt sau gáy mình, để Thời Tễ chạm vào phần thịt mềm hơi nhô ra.

"Nếu anh chạm vào nơi này." Lê Thầm cười ranh mãnh, "Tin tức tố của em sẽ bùng nổ một chút đấy."

Nghe vậy, hơi thở của Thời Tễ như đông cứng lại, đầu ngón tay vô tình chạm vào tuyến thể sau gáy Lê Thầm, khối thịt mềm mại bị nhẹ nhàng ấn xuống, hơi thở của Lê Thầm đột nhiên trở nên nặng nề hơn, toàn thân trở nên cực kỳ nóng bức.

Một giây tiếp theo, Thời Tễ nhanh chóng thu tay lại, không chút do dự lắc đầu.

Nếu tuyến tuyến của Lê Thầm bị chạm vào, cậu sẽ lập tức tiến vào giai đoạn phát tình, trải nghiệm vừa rồi vẫn còn sống động trong đầu hắn, Thời Tễ cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể đẩy mình vào hố lửa lần nữa chứ.

"Đổi, đổi phương pháp khác đi." Đầu lưỡi Thời Tễ như muốn xoắn lại.

Thiếu niên nhìn hắn đầy ẩn ý.

"Vậy anh thử cách khác đi." Giọng nói của Lê Thầm vô thức trở nên khàn khàn, "Anh có thể dùng mọi biện pháp để khiến tin tức tố của em bùng nổ hơn."

Hơi thở ấm áp của đối phương vướng vào tai Thời Tễ, giọng nói trầm thấp vang lên như tiếng trống khiến trái tim hắn đập liên hồi.

Hơi thở của Thời Tễ cứng lại, đồng tử đột nhiên co rút lại, hắn sợ đến mức gần như nhảy dựng lên nhưng Lê Thầm đã giữ chặt hắn trong vòng tay, Thời Tễ gian nan nuốt khan, hất bàn tay của Lê Thầm đang đặt trên tay hắn ra.

Tấm hắn như tro tàn: "Cậu vẫn là trói tôi lại đi."

Nhìn thấy Thời Tễ gần như sắp khóc, Lê Thầm cuối cùng cũng không nhịn được tựa đầu vào ngực Thời Tễ, tiếng cười từng chút một thoát ra khỏi cổ họng.

"Em phải làm sao đây?"

"Em lại thích anh nhiều hơn một chút rồi."

Giọng nói của thiếu niên lọt vào tai Thời Tễ, hắn nhắm mắt.

Tốt nhất là cậu đừng thích tôi.

Hắn bị Lê Thầm ôm vào lòng, lòng bàn tay của đối phương vỗ nhẹ vào lưng hắn như muốn xoa dịu cơn hoảng loạn của Thời Tễ.

Sau đó, Thời Tễ ngửi thấy một mùi hương tin tức tố của Alpha ngọt ngào đọng lại trên chóp mũi, mùi hoa diên vĩ tràn ngập dục vọng mãnh liệt, bộc lộ rõ ​​ràng tâm tư của chủ nhân.

Lê Thầm ghé sát vào tai hắn.

"Anh có cảm thấy được không? Tin tức tố của em."

"Hiện tại tất cả nơi này đều có hương vị của em rồi."

Cậu nói.

"Cũng bao gồm cả anh."

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Ngày hôm sau khi Thời Tễ tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng.

Hắn không biết đêm qua bị Lê Thầm tra tấn bao lâu, tóm lại hắn buộc phải để lại hai vết đỏ rõ ràng dễ thấy nơi cổ tay.

Thời Tễ ngơ ngác nhìn dấu vết trên tay mình, chiếc còng vốn giam giữ hắn đã không còn, không cần suy nghĩ cũng biết Lê Thầm đã lén lút tháo ra trong lúc hắn đang ngủ.

Lê Thầm ngày hôm qua hung hãn như vậy, hung hãn đến mức Thời Tễ thật sự cho rằng mình sắp bị cậu nuốt chửng, đến mức hắn vẫn còn có thể nhớ rõ ánh mắt đối phương nhìn mình lúc đó.

Giống như đang nhìn một con mồi sắp chết.

Thời Tễ theo bản năng run rẩy.

Hắn đang chìm trong suy nghĩ, đúng lúc này màn hình điện thoại di động ném ở đầu giường sáng lên, thu hút sự chú ý của Thời Tễ.

Thời Tễ nhướng mi mắt đang nặng trĩu, vươn tay bắt điện thoại, trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới của Kỷ Thời Sơ

[Kỷ Thời Sơ]: Thời tiên sinh nghĩ thế nào rồi, có muốn hợp tác với tôi không?

Câu hỏi của người kia rất ngắn gọn rõ ràng.

Ngón tay của Thời Tễ lơ lửng trong không trung, dừng lại một lúc rồi thả xuống.

Hắn trả lời: [ Kỷ tiên sinh đã mang ra át chủ bài của mình, tôi mà không đồng ý thì lại quá là không biết tốt xấu rồi.]

[-Nhưng trước đó, tôi hy vọng Kỷ tiên sinh có thể giúp tôi một việc. ]

Kỷ Thời Sơ nhanh chóng trả lời: [Thời tiên sinh, mời nói ]

Thời Tễ do dự một lúc.

[-Hy vọng Kỷ tiên sinh có thể giúp tôi rời khỏi nơi này.]

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.