Âm thanh chói tai không ngừng kích thích màng nhĩ của Thời Tễ, trong lòng hắn nổi trống, sau khi Lê Thầm nói những lời này, hai chân hắn tự động từ từ khuỵu xuống, sau đó "phịch" một tiếng, cả người quỳ rạp xuống đất.
Lê Thầm đứng trước mặt khinh thường nhìn hắn, cậu đưa tay nâng cằm Thời Tễ lên, hơi nheo mắt lại.
"Thật ngoan." Thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm, đầu ngón tay lướt qua gò má Thời Tễ dừng lại ở khóe mắt, sau đó Lê Thầm chậm rãi cúi xuống nhìn Thời Tễ: "Nếu anh luôn nghe lời như vậy thì tốt biết bao."
Trong giọng nói của cậu có chút tiếc nuối nhưng trong mắt lại không giấu được hưng phấn, thậm chí bởi vì bàn tay người đàn ông trước mặt khẽ run rẩy mà càng trở nên phấn khích hơn.
Thời Tễ có chút không dám nhìn cậu.
Ánh mắt hắn thỉnh thoảng liếc nhìn quả cầu lông nhỏ trong suốt trên vai Lê Thầm, 0373 từ vai trái của Lê Thầm nhảy sang vai phải, hai chấm đen không ngừng thay đổi, âm thanh máy móc mang theo uy hiếp.
Chính thứ này đã kiểm soát cơ thể hắn.
Thời Tễ vô thức trừng mắt nhìn quả cầu lông nhỏ.
Một giây tiếp theo, tầm nhìn của hắn bị chặn lại, Lê Thầm giơ tay che mắt hắn, ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang ở trước mặt anh, anh còn nghĩ đến người khác sao?"
Bóng tối trước mặt khiến Thời Tễ cảm thấy bất an, hắn cau mày rên rỉ hai tiếng, cố gắng xoay đầu tránh khỏi tay Lê Thầm, nhưng lúc này toàn thân mềm mại như một cục bông gòn, dưới sự khống chế của hệ thống không thể làm ra động tác gì, chỉ có thể chịu đựng sự quấy rối của Lê Thầm.
Thiếu niên hôn lên vành tai mềm mại của hắn, ranh nanh bén nhọn ác liệt cắn hai cái, cơn đau chớp mắt biến thành khoái cảm kỳ lạ mà Thời Tễ trước đây chưa từng cảm nhận bao giờ.
Kỳ lạ.
Cơ thể của hắn quá kỳ lạ.
Thời Tễ cảm giác được hơi thở của Lê Thầm phả vào một bên cổ mình, thấm ướt một vùng da rộng lớn, nước da vốn trắng nõn của hắn bị buộc ửng hồng, Thời Tễ kêu rên tựa như con thú nhỏ bị cắn ở mạch máu.
Lê Thầm cụp mi xuống, lông mi dày dài che khuất quầng thâm dưới mắt, cậu cúi đầu nhếch khóe miệng cười khúc khích và không ngừng lưu lại trên cổ Thời Tễ những nụ hôn, chiếc lưỡi nóng bỏng thi thoảng liếm làn da lành lạnh của đối phương như thể muốn làm tan chảy khối băng ngoan cố này.
Cậu muốn kéo một Thời Tễ đang ẩn nấp bên trong ra.
Hưng phấn dâng trào khiến cho đôi mắt của Lê Thầm đột nhiên đỏ lên, Thời Tễ bị khống chế giống như một con búp bê xinh đẹp vô hồn, tùy ý mặc Lê Thầm chơi đùa. Cậu chạm vào hắn, hôn hắn, hơi thở nóng bỏng trộn lẫn với tin tức tố mùi hoa diên vĩ quét qua toàn thân Thời Tễ.
Đầu óc Thời Tễ hỗn loạn, ánh sáng trắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt hắn, hắn cảm giác như nhiệt độ cơ thể mình cũng bốc cháy, trong lồng ngực ẩn chứa một ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ.
Hơi thở của Lê Thầm phả vào tai hắn, đầu thiếu niên tựa vào vai Thời Tễ, một tay nắm lấy tay hắn, mạch máu nơi mu bàn tay nổi lên, mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay chạm vào nhau khiến ngọn lửa trong lòng cháy càng thêm to.
Hắn cảm giác được Lê Thầm lúc này bắt đầu run lên, cậu quay đầu cắn vào một bên cổ Thời Tễ, đầu răng nhẹ nhàng cắn vào mạch máu ẩn dưới làn da, môi chạm vào mạch máu đang đập.
Thời Tễ căng cứng lưng, lúc này hắn có chút sợ Lê Thầm sẽ đột nhiên hung bạo cắn vào cổ mình, dòng máu đỏ tươi sẽ phun ra và rồi hắn sẽ chết dần chết mòn trong tay Lê Thầm.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thời Tễ cảm giác được da tay của mình có lẽ đã bị trầy xước, cơn đau rát kích thích thần kinh khiến hắn không khỏi rên rỉ khe khẽ. Sau đó Lê Thầm đang kề sát người hắn ngẩn đầu lên, dùng ngón tay ướt đẫm xoa xoa khóe môi Thời Tễ.
"Liếm đi anh." Giọng nói của cậu trầm thấp khàn khàn, cậu biết rõ Thời Tễ căn bản không thể động đậy nhưng vẫn ra vẻ như không biết gì cả.
Thời Tễ nuốt nước bọt, Lê Thầm bỏ bàn tay đang che mắt hắn ra sau đó đưa ngón tay ướt át còn lại của mình dọc theo đường viền môi của Thời Tễ tiến vào trong miệng hắn.
Anh ta dùng đầu ngón tay ấm áp chà xát răng của Thời Tễ, cố ý ấn vào cái lưỡi run rẩy của Thời Tễ, đưa chất lỏng đang dính trên tay vào miệng Thời Tễ, Thời Tễ buộc phải thè lưỡi ra, hắn chỉ cảm giác như có thứ gì đó đang trượt xuống cổ họng mình.
"Ư..."
Hắn chống cự ngày càng mạnh, ý đồ muốn khép hàm răng cắn ngón tay Lê Thầm, nhưng khóe miệng hắn đã bị bàn tay của Lê Thầm làm tê liệt, Thời Tễ thở dốc dữ dội, vài giọt nước bọt trong suốt vô tình khiến Thời Tễ không thể thở được, Thời Tễ không khỏi ho khan, khóe miệng tràn ra chất lỏng chảy trên mặt đất.
(Nơi này là miệng, là người đang bị sặc nước miếng, cầu xét duyệt đại nhân không phải nghĩ nhiều.) (1)
(1) Này là chú thích của tác giả á nha mọi người.
Lê Thầm thấy thần sắc hắn khó coi mới bằng lòng buông tha hắn, cậu vỗ nhẹ vào lưng Thời Tễ để giúp hắn bình tĩnh lại, mặt Thời Tễ đỏ bừng, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Sau đó nhân lúc Lê Thầm đang đến gần, hắn đột nhiên từ đâu lấy được sức mạnh thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, Thời Tễ hung hăng lao về phía trước, quả cầu lông nhỏ trên vai Lê Thầm nhảy lên không trung rồi đột nhiên biến mất. Sau đó cảm giác bị giam cầm đột nhiên rút lui, Thời Tễ nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, xoay người chạy nhanh ra khỏi cửa.
"Ầm!"
Thời Tễ khóa lại cửa phòng từ bên ngoài, không quan tâm đến Lê Thầm một chút nào, chạy thẳng xuống dưới lầu.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Chuông cửa tầng dưới không ngừng vang lên, Lê Thầm đang bị nhốt trong phòng cũng bắt đầu đập cửa, hai âm thanh đan xen vào nhau khiến đầu óc Thời Tễ hỗn loạn.
Hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ.
Chạy.
Phải chạy.
Tránh xa tên điên Lê Thầm đó ra!
Hắn phải chạy.
Trong lòng hắn có một thanh âm không ngừng kêu gào, trái tim dưới lồng ngực Thời Tễ đập mạnh, hắn nhanh chóng chạy ra mở cửa, khi nhìn thấy Kỷ Thời Sơ ở ngoài cửa đang định xoay người rời đi, Thời Tễ không khỏi sững người một lúc.
Kỷ Thời Sơ nghe thấy động tĩnh phía sau, quay lại nhìn Thời Tễ, hắn cũng sửng sốt vài giây.
"Thời tiên sinh đang ở nhà à, tôi tưởng..." Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị một cú va chạm mạnh cắt ngang, Kỷ Thời Sơ cau mày khó hiểu, ánh mắt đảo quanh giữa Thời Tễ và căn phòng phía sau, "Ngài đây là......"
Kỷ Thời Sơ nhìn khóe miệng Thời Tễ ửng hồng và khuôn mặt đỏ bừng bất thường cũng như tin tức tố Omega uy hiếp đang lao về phía hắn, ngay lập tức hiểu được người đàn ông nãy giờ chậm chạp không xuất hiện là vì cái gì.
Thời Tễ không thể kiểm soát được hơi thở gấp gáp của mình, vách khoang miệng chắc chắn đã bị vỡ, cơn đau nhẹ khiến Thời Tễ không ngừng hít vào luồng khí lạnh.
"Xem ra Omega của ngài không ổn định cho lắm." Đôi mắt đỏ thẫm của Kỷ Thời Sơ nhìn về phía Thời Tễ vẫn bình thản như cũ, "Tôi đến không đúng lúc sao?"
Tới quá đúng lúc ấy chứ!
Thời Tễ hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Kỷ Thời Sơ. Căn phòng lầu trên lại vang lên mấy tiếng va chạm, toàn thân cứng đờ, khóe miệng hắn co giật bước ra ngoài, đóng lại cánh cửa ở sau lưng.
"Kỷ tiên sinh tìm tôi có việc gì không?" Thời Tễ nhanh chóng hỏi, giọng hắn vẫn chưa hồi phục nên nghe có vẻ hơi kỳ quái.
Kỷ Thời Sơ nhướng mày: "Là......"
"Vậy chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi!" Thời Tễ căn bản không cho Kỷ Thời Sơ cơ hội trả lời, hắn nắm lấy cổ tay Kỷ Thời Sơ, mở rộng hai chân bước nhanh đi ra cửa.
Kỷ Thời Sơ đi theo hắn, đáy mắt nồng đậm ý cười, sau đó hắn tránh tay, chủ động mở cửa xe cho Thời Tễ.
"Thời tiên sinh, mời." Hắn thân sĩ mở cửa xe cho Thời Tễ, đợi Thời Tễ tiến vào bên trong mới nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Thời Tễ hít một hơi thật sâu, vô tình liếc nhìn cửa sổ tầng hai, Lê Thầm đang đứng ở đó nhìn thẳng hắn.
Hắn đột nhiên sặc khí ho mấy tiếng, đôi má vốn đã đỏ bừng nay lại càng đỏ hơn.
"Thời tiên sinh có sao không?"
Kỷ Thời Sơ liếc nhìn Thời Tễ qua gương chiếu hậu rồi tri kỷ đưa cho Thời Tễ một chai nước.
Thời Tễ nhận lấy, mở nắp chai uống vài ngụm, chất lỏng lạnh lẽo cuốn trôi mùi tanh trong miệng.
"Cảm ơn."
Hắn uống gần hết chai nước, vết nước còn sót lại trượt xuống khóe môi, Thời Tễ theo bản năng đưa tay lên lau, mu bàn tay chạm vào vết thương ở khóe miệng. Hắn lại cau mày đau đớn, trong lòng không ngừng mắng Lê Thầm là tên chó con không biết tốt xấu.
Kỷ Thời Sơ ở phía trước không khỏi cười khúc khích, Thời Tễ mẫn cảm ngẩng đầu lên, sau khi nhận được ánh mắt khó hiểu của Thời Tễ, Kỷ Thời Sơ xua tay: "Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng chật vật này của Thời tiên sinh, có chút mới lạ."
Vậy nên mới cười hả?
Thời Tễ trộm trợn mắt.
"Lần đầu tôi nhìn thấy em trai của Thời tiên sinh đã cảm thấy rằng cậu ta cũng Omega khác không hề giống nhau." Kỷ Thời Sơ tiếp tục nói, ngữ điệu không nhanh không chậm, trầm thấp như tiếng đàn cello êm dịu.
"Cậu ta đối với tôi rất có lực hấp dẫn."
"Thật kỳ lạ." Kỷ Thời Sơ chuyển động tay lái, quay đầu lại nói, "Tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này."
Bộ lọc của nhân vật chính chứ gì?
Thời Tễ lại trợn mắt xem thường.
"Mãi cho đến khi lần trước tôi gặp Thời tiên sinh mới phát hiện được tin tức tố trên người cậu ta khác của các Omega khác chỗ nào."
"Hẳn Thời tiên sinh cũng đã biết, mọi Omega đều giống nhau, đều thần phục Alpha, nhưng em trai ngài lại không muốn thần phục với bất cứ kẻ nào, cậu ta thậm chí còn dùng tin tức tố khiêu khích tôi."
Kỷ Thời Sơ lại nhìn Thời Tễ qua kính chiếu hậu: "Thời tiên sinh, tôi đang không hề ngưỡng mộ tình anh em của hai người đâu."
"Mà là tôi đang nhắc nhở ngài......"
"Trong tin tức tố của cậu ta có nhân tố rất nguy hiểm, Omega bình thường sẽ không sinh ra cảm xúc thô bạo, Alpha ngửi thấy được thậm chí còn sợ hãi, ở thời điểm cậu ta mất khống chế mà phát cuồng, cho dù ngài có là Beta cũng không phải là đối thủ của cậu ta."
Thời Tễ nghe xong liền ngước mắt lên nhìn đôi mắt đỏ như ngọc của Kỷ Thời Sơ.
Ánh mắt người đàn ông điềm tĩnh vững vàng, giây tiếp theo hắn đột nhiên đạp phanh, cơ thể Thời Tễ mất kiểm soát ngã về phía trước, hắn đưa tay nắm lấy lưng ghế trước mặt, chưa kịp ngẩng đầu lên thì hắn đã nghe Kỷ Thời Sơ hỏi: "Thời tiên sinh, tôi mời ngài một cốc cà phê được không ?"
Tim Thời Tễ đập thình thịch, hắn nuốt khan, nhỏ giọng đáp lại: "Xin cứ tự nhiên."
Kỷ Thời Sơ mỉm cười xuống xe trước, vẫn thân sĩ đi đến cửa xe bên phía Thời Tễ giúp hắn mở cửa, khi đặt chân xuống đất Thời Tễ vẫn còn hơi loạng choạng, Kỷ Thời Sơ một bên nhanh tay đỡ lấy hắn.
"Cẩn thận." Người đàn ông nhẹ nhàng nhắc nhở.
Sau khi Thời Tễ đứng vững, hắn rút tay lại, kéo khóe môi và gật đầu với Kỷ Thời Sơ.
Điện thoại trong túi rung lên vài lần, âm thanh đột nhiên vang lên giữa Thời Tễ và Kỷ Thời Sơ, Kỷ Thời Sơ cụp mi thản nhiên đưa tay: "Thời tiên sinh vẫn nên nghe điện thoại đi, chắc là em trai của ngài gọi đấy."
"Hiện tại ngài đang đi cùng tôi, cậu ta không tránh khỏi lo lắng cũng phải."
Kỷ Thời Sơ nói như vậy nên Thời Tễ cũng không tìm được lý do để qua loa, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra nhìn xem, trên màn hình hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ của Lê Thầm, sau đó hắn nhận được tin nhắn từ Lê Thầm.
[Lê Thầm]: Tại sao anh lại nhốt em?!
[Lê Thầm]: Sao anh không trả lời điện thoại của em?!
[Lê Thầm]: Anh lên xe của ai vậy ?!
[Lê Thầm]: Người đàn ông đó là ai?!!
[Lê Thầm]: Anh ơi, cầu xin anh, anh đừng không để ý tới em mà, nghe điện thoại của em đi được không, em lo lắng cho anh lắm.
[Lê Thầm]: Em không thể không có anh được.
[Lê Thầm]: Anh đừng ép em, Thời Tễ.
Dòng chữ dày đặc tràn ngập màn hình, Thời Tễ vuốt vuốt ngón tay, tin nhắn cuối cùng trong khung tin nhắn là——
[Em sẽ không bỏ qua cho hắn.]
---
Có mấy bạn hỏi mình QT ở đâu, mình để link ở đây và ở văn án nha, cho bạn nào thích đọc QT hong phải chờ mình nè. Mình sẽ cập nhật phần link này cả ở văn án cho mọi người tiện theo dõi nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]