Chương trước
Chương sau


Editor: tè ré re

---

Vai chính công hai xuất hiện sớm như vậy sao?

Thời Tễ không khỏi cau mày

"Thời tiên sinh, ngài có ấn tượng gì với Kỷ thiếu gia không?"

Nghiêm Quảng Thịnh thấy vẻ mặt cứng ngắc của Thời Tễ liền thận trọng hỏi.

Thời Tễ không nói gì, lặng lẽ siết chặt đầu ngón tay lạnh buốt của mình.

Đâu chỉ là ấn tượng.

Trong nguyên văn, nhờ sự giúp đỡ của Kỷ Thời Sơ, Lê Thầm đã lật đổ hoàn toàn nguyên chủ, không chỉ vậy, nhân vật chính công hai này nổi tiếng cố chấp, sau khi biết được Lê Thầm bị nguyên chủ hãm hại thì càng khó dễ nguyên chủ, thực thi đủ loại hình phạt đau đớn nhưng không chí mạng đối với nguyên chủ.

Vì vậy khi Thời Tễ nhìn thấy hắn, bản năng hắn cảm thấy toàn thân đau nhức.

"Thời tiên sinh ? Thời tiên sinh ?" Nghiêm Quảng Thịnh kỳ lạ nhìn Thời Tễ.

Suy nghĩ Thời Tễ quay trở lại, liếc ông ta một cái: "Nói."

"Có điều tài liệu không ở trong tay Kỷ thiếu gia." Nghiêm Quảng Thịnh cầm bia trên bàn rót cho Thời Tễ một ly đầy, chất lỏng màu vàng trong cốc lắc lư nhẹ nhàng, ông đẩy đến trước mặt Thời Tễ, ân cần mà cười nói: "Tôi nhờ người từ thành phố H mang cái này đến, Thời tiên sinh, ngài có muốn thử không?"

Thời Tễ cụp mắt nhìn bia trước mặt, hắn không có hứng thú nhưng vẫn cầm lên uống một ngụm.

Chất lỏng theo khóe môi trượt vào trong miệng, vị đắng cay đánh nhau trong vị giác, khi từ thực quản lăn xuống dạ dày có cảm giác như bị lửa thiêu đốt, Thời Tễ cau mày, suýt chút nữa nhổ ra nhưng cuối cùng lại buộc phải nuốt xuống.

Hắn đặt ly rượu đã vơi đi một nửa trong tay xuống, tuy cổ họng đau rát nhưng trên mặt Thời Tễ vẫn không có biểu cảm thừa thãi gì, Nghiêm Quảng Thịnh nhìn hắn, khóe mắt chồng chất hiện lên vài nếp nhăn, giây tiếp theo lại rót đầy ly cho Thời Tễ.

"Người cung cấp thông tin mà tôi sắp xếp nói rằng Kỷ Thời Sơ đang giao dịch thứ gì đó ở đây." Nghiêm Quảng Thịnh ngẩng đầu uống một ngụm bia, sau đó hắn thở dài chân thành mà lau khóe miệng, tiếp tục nói "Tôi không biết giao dịch cụ thể là gì, nhưng nó chắc chắn rất quan trọng, nếu không Kỷ Thời Sơ sẽ không bao giờ đến một nơi như thế này."

Thời Tễ suy nghĩ một chút: "Văn kiện?"

"Không nhất định." Nghiêm Quảng Thịnh nói: "Trước khi Lâm Tốn tự sát, có người lén lút đi vào gặp hắn, sau đó thì văn kiện biến mất, rất có khả năng ở trên người người kia."

"Mà đêm nay, giao dịch với Kỷ Thời Sơ, là người cuối cùng gặp Lâm Tốn kia."

Nghiêm Quảng Thịnh nói xong, cầm một nắm nho trên đĩa nhét vào miệng, phồng má nhai, hàm hồ nói: "Thời tiên sinh, chúng ta tốt nhất khoan động thủ, Kỷ Thời Sơ rất thông minh, lần này chúng ta mang theo rất nhiều người, nếu hành động rất dễ rút đây động rừng."

Thời Tễ nghe xong nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Kỷ Thời Sơ, người đàn ông vẫn giữ nguyên thần thái như trước, dùng tay phải nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái bên trái, như thể mọi chuyện đều không liên quan gì đến hắn.

Đột nhiên, đối phương không báo trước mà liếc sang, ánh mắt vừa rồi vừa khéo lướt qua vị trí của Thời Tễ.

Thời Tễ đụng phải ánh mắt của hắn, trong lòng trầm xuống, nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Thời gian trôi qua, bầu trời bên ngoài dần tối sầm, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, ánh đèn mờ ảo dần hòa quyện với ánh đèn neon hoa mỹ trên bảng hiệu quán bar.

Thời Tễ mím môi nhìn chằm chằm về phía cửa, những ngón tay đan vào nhau nhéo các đốt ngón tay đỏ bừng, trên bàn trước mặt có ba chai rượu rỗng, Nghiêm Quảng Thịnh đều uống hết.

Hắn liếc nhìn người đàn ông say khướt bên cạnh, hai má đỏ bừng, thậm chí còn dựa vào lưng ghế mà ngáy.

Thời Tễ không nói nên lời, trong tình huống quan trọng như vậy, người đàn ông này lại có thể uống say như thế.

Đang suy nghĩ, cửa quán bar lại mở ra, Thời Tễ theo phản xạ quay đầu nhìn sang, nhìn thấy ở cửa có hai người đàn ông và một thiếu niên, hai người đeo khẩu trang và đội mũ đen, ăn mặc cực kỳ đơn giản, trong quán bar chen chúc ồn ào thì chẳng có gì nổi bật.

Điều đáng chú ý duy nhất là người còn lại đang đứng giữa họ, người đó trông còn rất trẻ, dù mặc áo quần thun trắng đơn giản nhưng vẫn không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp.

Đối phương một đầu tóc bạc, đôi mắt màu vàng cam, chớp mắt liên tục, vẻ mặt có chút hoảng sợ, cậu vô thức lùi về phía sau một bước, hai người đàn ông bên cạnh lập tức chặn lại, ôm lấy cánh tay của thiếu niên.

So với cánh tay to lớn của hai người đàn ông, cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên như thể dễ dàng bị bẻ gãy, cậu tránh không thoát trói buộc của hai người, đành phải ngoan ngoãn đi theo.

Ánh mắt của Thời Tễ di chuyển theo họ cho đến khi họ dừng lại trước mặt Kỷ Thời Sơ.

Kỷ Thời Sơ đứng dậy, đi tới trước mặt thiếu niên tóc trắng rồi dừng lại, hơi cúi đầu nhìn thiếu niên, sau đó dùng tay véo cằm thiếu niên, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Sau đó, môi mỏng hắn khẽ mở, nói điều gì đó với hai người đàn ông.

Khoảng cách hơi xa, nghe không rõ.

Thời Tễ càng cau mày chặt hơn, hắn đưa tay nắm lấy đùi của Nghiêm Quảng Thịnh véo thật mạnh, Nghiêm Quảng Thịnh đau đến tỉnh, nhảy dựng lên rồi ngã trên mặt đất.

"Thời tiên sinh, ngài đây là ..." Khuôn mặt của Nghiêm Quảng Thịnh nhăn lại vì đau đớn, ông ta vừa xoa xoa đùi vừa chật vật bò dậy từ mặt đất.

"Tới rồi." Thời Tễ ném xuống hai chữ.

Suy nghĩ hỗn loạn của Nghiêm Quảng Thịnh nhất thời choáng váng, không phản ứng lại, ngơ ngác nói: "Cái gì... Ôi ôi ôi đau đau đau!"

Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, Thời Tễ đã dùng sức ấn đầu ông vặn vẹo, chỉ về phía Kỷ Thời Sơ, lạnh lùng nói: "Ai là người gặp Lâm Tốn?"

Trán Nghiêm Quảng Thịnh đổ mồ hôi lạnh, cố gắng mở to mắt cẩn thận nhìn, cuối cùng khóc không ra nước mắt mà trả lời: "Tiên sinh, họ bịt kín vậy ai mà nhận ra được chứ..."

"Ông không nhận ra sao?" Thời Tễ nhướng mày, "Vậy tôi không ngại móc mắt ông ném qua, cho ông nhìn rõ ràng."

Giọng điệu của hắn lạnh lùng, không hề có chút đùa giỡn, nghe xong lời này, Nghiêm Quảng Thịnh hai chân mềm nhũn, hết lần này đến lần khác cầu xin tha thứ, vẻ mặt đưa đám nói: "Nếu không tôi trộm lẻn qua, nghe lén một chút?"

Lúc này Thời Tễ mới buông đầu ông ta ra.

Nghiêm Quảng Thịnh xoa xoa cổ, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe Thời Tễ hỏi: "Một người nữa là ai?"

Hắn nhìn chăm chú cậu bé tóc trắng.

Nghiêm Quảng Thịnh ngẩng đầu tìm kiếm, sau đó thở dài nói: "Tôi còn nói Kỷ Thời Sơ giao dịch thứ gì, thì ra là một Omega đỉnh cấp."

"Omega đỉnh cấp?" Thời Tễ nheo mắt lại.

"Chỉ là nhân tạo mà thôi." Nghiêm Quảng Thịnh nói thêm, "Nửa năm trước, tổ chức đào tạo đã công khai vai người, trong đó có vị này."

Theo hiểu biết của Thời Tễ, đây cũng là thiết lập thế giới trong nguyên văn, xác suất tồn tại của Omega đỉnh cấp thấp hơn Alpha đỉnh cấp, có thể nói trong một trăm người có giới tính thứ hai, có thể có 10 Alpha đỉnh cấp nhưng cơ hội xuất hiện Omega đỉnh cấp gần như bằng không.

Cho nên, có người sử dụng phương pháp nhân tạo, thông qua một vài thủ đoạn vi phạm lẽ thường mà bồi dưỡng Omega thấp kém thành Omega đỉnh cấp, hơn nữa phương pháp thực nghiệm này mười mấy năm trước đã nhận được thành công rất lớn.

Nhưng thủ đoạn thí nghiệm rất tàn nhẫn, có thể nói là vô nhân tính, rất nhiều Omega thấp kém không muốn thành chuột bạch thử nghiệm, bọn họ liền thông qua phương phức ép mua ép bán đề tiến thành thực nghiệm.

"Lần này Kỷ gia e là muốn kiếm lớn." Nghiêm Quảng Thịnh mím môi, giọng điệu đột nhiên trở nên chua chát, "Có lẽ Thời tiên sinh không biết, cha của Kỷ Thời Sơ là một người bán đấu giá, tìm được không ít thứ tốt, sẽ đem đấu giá trên khán đài, lần này có Omega đỉnh cấp có thể giúp bọn họ kiếm được rất nhiều tiền."

Ông ta nói, lại gọi bartender bưng tới một dĩa nho.

Thấy Nghiêm Quảng Thịnh ăn uống say mê, Thời Tễ nhịn không được đưa tay bóc một quả nhét vào miệng, răng vừa cắn xuyên qua vỏ nho, vị chua chát lập tức trào ra, Thời Tễ bị cỗ hương vị này chọc đến không khỏi cau mày

Khẩu vị của Nghiêm Quảng Thịnh...

Bình thường hả trời?

Hắn nhanh chóng cầm cốc nước súc miệng, sau khi cơn chua chát trong miệng qua đi, Thời Tễ tiếp tục hỏi: "Ông vừa rồi nhắc tới tổ chức, là cái gì?"

Động tác của tay Nghiêm Quảng Thịnh dừng lại trong giây lát.

"Thành thật mà nói, không ai biết tổ chức này là gì." Ông ta đáp: "Ở thời điểm bất chợt, bọn họ sẽ tuyên bố rằng bọn họ đã bồi dưỡng được một Omega đỉnh cấp, rốt cuộc là bồi dưỡng như thế nào cũng không ai biết."

"Thí nghiệm của bọn họ đã bắt đầu từ hơn mười năm trước, nhiều năm như vậy, chưa có một cái nào thất bại." Trong mắt Nghiêm Quảng Thịnh lộ ra một tia ngưỡng mộ, nhưng ánh mắt này nhanh chóng tiêu tan, "Nhưng tôi nghe người khác nói ban đầu bọn họ có hai thí nghiệm, nhưng cuối cùng chỉ có một chủ đề được công bố."

Thời Tễ chợt nhớ đến tin tức trên tờ báo đó.

Lông mi hắn run run: "Còn cái kia thì sao?"

"Tôi không biết, có người nói, lẽ ra phải thành công, nhưng lúc đó kỹ thuật còn chưa đủ phát triển, cho nên vật thí nghiệm bị biến thành dị dạng."

"Nhưng tôi nghi ngờ ..."

Nghiêm Quảng Thịnh đi tới nhỏ giọng nói.

"Là do bọn họ thí nghiệm thất bại."

Vừa nói ra những lời này, Thời Tễ cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể giải thích được chạy dọc sống lưng mình.

Lúc này, Kỷ Thời Sơ bên kia coi như đã hoàn tất thương vụ, mọi người hai bên đứng dậy cung cung kính kính mà bắt tay.

"Thời tiên sinh, hình như bọn họ sắp rời đi!" Nghiêm Quảng Thịnh vỗ vỗ tay, lau đi nước trái cây dính giữa các ngón tay. "Tôi đi trước, có chuyện gì thì lập tức báo cáo cho ngài."

Vừa nói xong, Nghiêm Quảng Thịnh lập tức đứng dậy, trên tay cầm ly rượu rỗng, vẻ mặt tự nhiên đi qua phía sau bọn người Kỷ Thời Sơ.

Điệu bộ ông ta bình tĩnh, nhìn không ra chút nào là đang say, chờ bọn Kỷ Thời Sơ rời khỏi quán bar, Nghiêm Quảng Thịnh nhanh chóng đi theo.

Thời Tễ ngồi trên ghế nhìn Nghiêm Quảng Thịnh rời đi, lời đối phương vừa nói khiến tâm tư của hắn trở nên hỗn độn.

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Một lúc sau, Thời Tễ đứng dậy định rời đi, trong lòng nặng trĩu bước ra ngoài, không chú ý đến một người khác đang đi về phía mình.

Một tiếng "rầm", Thời Tễ và đối phương va chạm với nhau, ly rượu trong tay đối phương trượt xuống, các mảnh thủy tinh vỡ tứ tung, chất lỏng bên trong đổ khắp sàn nhà.

Hắn xoa xoa bờ vai đau nhức, ngước mắt nhìn người trước mặt.

Đây là một người đàn ông cao lớn, mặc vest, đeo một cặp kính râm trên sống mũi, Thời Tễ dường như đã đụng hắn ta không nhẹ, hắn ta mở miệng phát ra một tiếng kêu rên, sau đó hung dữ nhìn sang nói: "Mày——"

Chỉ một giây tiếp theo, hắn ta dường như nhận ra điều gì đó, giọng điệu cứng rắn vốn có của hắn đột nhiên dịu đi, sau đó không nói nữa.

Người đàn ông tháo kính râm ra, để lộ một đôi mắt màu xám nhạt, thò đầu nghiêm túc nhìn Thời Tễ.

Hắn có ngũ quan lập thể, mặt mày sắc bén, mái tóc vàng rực rỡ, thoạt nhìn như con lai.

"Anh Thời!?" Người đàn ông mở to mắt, không tin được mà hô to.

Thời Tễ nghiêng đầu nhìn hắn.

Ai đây?

Người đàn ông chỉ vào mình, xích đến càng ngày càng gần, Thời Tễ im lặng lùi lại vài bước.

"Anh Thời! Anh không nhớ em sao?!" Người đàn ông chớp mắt, "Em là Phong Dụ!"

Lông mày Thời Tễ càng ngày càng nhíu chặt, hắn thật sự không nhớ nổi người quen này của nguyên chủ.

Có lẽ cảm nhận được sự nghi hoặc trong mắt Thời Tễ, vẻ mặt người đàn ông càng trở nên đáng thương hơn, khóe mắt rũ xuống, hàng mi dài run rẩy, trông giống như một con chó săn lông vàng chán nản.

"Anh Thời! Là em! Phong Dụ!" người đàn ông hét lớn, đưa tay nắm lấy cổ tay của Thời Tễ lắc lư. "Chúng ta đã ba năm không gặp, anh Thời, anh quên em rồi sao?"

Âm thanh cuối cùng của Phong Dụ run rẩy, cường điệu giơ tay lên lau lau khóe mắt.

Thời Tễ nhìn hắn, cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng trong ký ức rải rác của hắn cuối cùng cũng tìm được một ít thông tin về người trước mặt.

Nguyên chủ biết người đàn ông tên là Phong Dụ này, nhưng vì hắn chỉ là một nhân vật phụ nên tác giả cũng không mô tả quá nhiều, sở dĩ Thời Tễ có thể nhớ được hắn chủ yếu là vì trong nguyên văn, Phong Dụ đã từng quáy rối vai chính thụ Lê Thầm.

Thay vì nói là quấy rối thì đúng hơn nên nói là cố ý đánh thuốc mê không thành công, trong nguyên văn, hắn gặp Lê Thầm trong một quán bar, vì sắc nổi lòng tham, sắp đánh thuốc thành công thì vị vai chính công hai ngăn cản.

Thời Tễ nhìn Phong Dụ từ trên xuống dưới, người đàn ông này cao khoảng 1 mét 9, hắn ta đứng trước mặt như một bức tường, ánh mắt anh ta trông trong trẻo và ngu ngốc, nhìn không được thông minh cho lắm, khó có thể xem hắn cùng loại tiểu nhân hạ thuốc người khác là một.

Nhưng trong nguyên văn hắn xác thực đã là vậy, vì thế Thời Tễ ánh mắt Thời Tễ nhìn hắn càng trở nên cảnh giác hơn.

Phong Dụ thấy được ánh mắt Thời Tễ từ hoang mang trở nên sắc bén, như thể nhìn tai họa muôn đời gây tiếng xấu gì đó, hắn bi thương che ngực, nước mắt từng hàng lăn xuống.

"Anh, Anh Thời, anh có thể quên ai, làm sao, làm sao anh có thể quên được em chứ!" Hắn bật khóc, nhưng lực nắm lấy cổ tay Thời Tễ lại không hề giảm đi, "Chúng ta, chúng ta rõ ràng đã nói cả đời này phải làm anh, anh em tốt......"

Một người đàn ông thân cao mét chín khóc đến nức nở thút tha thút thít, tất cả mọi người ở đây đều chấn động đến sững sờ.

Thời Tễ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, cổ tay bị người đàn ông nắm có cảm giác đau âm ỉ, hắn bất lực "chậc" một tiếng, nói: "Nhớ rồi, tôi không có quên cậu."

"Thật sao?!" Phong Dụ ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu: "Vậy anh vừa rồi..."

"Cậu nhuộm tóc khi nào?" Ánh mắt Thời Tễ nhìn về phía mái tóc vàng rực của đối phương, viện cớ nói: "Tôi nhất thời không nhận ra."

"Ò... Em đã nhuộm nó trước khi trở về nước." Phong Dụ nghe thấy Thời Tễ vẫn chưa quên hắn, lập tức nín khóc mà cười, "Anh ơi, nếu bây giờ anh không bận thì đến uống một ly với em nhé, anh em chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh không biết em nhớ anh đến chừng nào đâu..."

Hắn trìu mến ôm lấy vai Thời Tễ, sự đụng chạm khiến Thời Tễ có chút khó chịu, hắn lắc lắc cánh tay muốn hất tay Phong Dụ ra, không ngờ đối phương càng ôm chặt hơn.

Thời Tễ bị đối phương túm, đi theo hắn đến ghế dài bên kia.

Thật trùng hợp, khi bước vào, là nhóm người đang chơi game mà Thời Tễ gặp phải khi nãy.

Quả thực có rất nhiều người ở bàn này, có cả nam và nữ, dáng vẻ trang điểm khác nhau, màu sắc của tóc tai cơ hồ có thể hợp thành một cái vĩ pha màu.

"Anh Phong, sao rót có ly rượu mà anh lại đi lâu đến vậy? Bọn em tưởng anh muốn chạy trốn rồi đó!" Một cô gái có móng tay dài nói, sau đó ánh mắt cô ấy rơi vào Thời Tễ bên cạnh Phong Dụ, " Ồ, thì ra anh tôi tìm được một anh chàng đẹp trai."

Cô vừa nói ra những lời này, những người ở đây lập tức bị thu hút sự chú ý, bảy tám cặp mắt cùng lúc nhìn về phía cô, Thời Tễ nhếch khóe miệng xấu hổ.

"Tôi có chút việc, đi trước đây." Thời Tễ đẩy Phong Dụ tay ra.

"Đừng mà, anh Thời!" Phong Dụ lại nắm lấy cổ tay của hắn, Thời Tễ không khỏi thở dài nặng nề, "Uống một chén uống một chén! Em thật muốn cho anh chết!"

Hắn kéo Thời Tễ đến giữa ghế, Thời Tễ vừa ngồi xuống, một ly rượu đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Để tôi giới thiệu với mọi người!" Phong Dụ thanh âm rất lớn, hắn đứng bên cạnh Thời Tễ, trên tay cầm một ly rượu, "Đây là anh trai duy nhất của Phong Dụ tôi! Đã cứu mạng tôi!"

Chất lỏng trong ly lay động, Thời Tễ nghe được những lời hắn nói thì không khỏi nghi hoặc.

Hắn nhớ trong nguyên văn không có nhắc đến việc nguyên chủ đã cứu Phong Dụ.

Đúng lúc Thời Tễ đang khó hiểu, tình cờ có người hỏi: "Anh Phong, anh gặp phải chuyện gì sao ?"

Phong Dụ hất cằm, ngẩng đầu uống hết rượu trong tay, lấy tay lau nước còn sót ở khóe miệng nói: "Năm năm trước, tôi đi lướt sóng ở bãi biển, không cẩn thận bị ngã, lúc tôi bị ngã còn không may mà bị chuột rút, nếu không phải là anh Thời phát hiện ra tôi thì mạng sống của tôi đã..."

Hắn dừng lại, cầm ly rượu sạch lên và rót một ly đầy.

"Đã sớm xong rồi."

"Cũng bởi vì thế mà tôi quen biết anh Thời." Nói xong, Phong Dụ đưa ly rượu cho Thời Tễ, ánh mắt tràn ngập nhiệt tình nhìn Thời Tễ: "Cho nên tôi, Phong Dụ, phải kính anh Thời ly rượu này."

Sau khi những người còn lại nghe xong, ánh mắt của họ cũng dần thay đổi khi nhìn Thời Tễ.

Chỉ có Thời Tễ ngồi thẳng, không ngừng tìm cách trốn thoát.

Phong Dụ ngồi bên cạnh, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, lớn tiếng kể lại những việc làm huy hoàng của nguyên chủ, âm lượng ngày càng tăng cao gần như lấn át cả tiếng nhạc rock cao vút.

Vừa nói, ánh mắt hắn đã nóng lên, vài giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt, hắn ôm Thời Tễ như thể vừa gặp được cha mẹ tái sinh.

Thời Tễ cười xấu hổ, trước mặt mọi người, hắn chỉ có thể cứng ngắc xoa đầu Phong Dụ.

"Này, anh Thời, em trai anh ở nhà thế nào rồi?" Phong Dụ thút tha thút thít rụt rè mở miệng: "Em nhớ anh có một đứa em trai, chắc nó đang học cấp ba rồi nhỉ."

Thời Tễ nhìn hắn: "Cậu biết em trai tôi à?"

"Tôi từng gặp cậu ấy rồi, hehe." Phong Dụ vui vẻ nói: "Lớn lên rất xinh đẹp, là một Omega, lúc đó em đã nói, khi em từ nước ngoài trở về sẽ theo đuổi em ấy."

"Nhưng lúc em hỏi anh... Anh không để ý tới em." Vừa nói, Phong Dụ bĩu môi ủy khuất.

Hơn một nửa thân hình cao một mét chín của hắn đang dựa vào Thời Tễ, đột nhiên Phong Dụ ngồi dậy, nửa mở mắt với vẻ bối rối, mơ hồ nói: "Anh... em say quá à? Sao mà bên kia, lại có người giống em trai anh vậy?"

Vừa nói, Phong Dụ vừa đưa tay chỉ về một phương hướng.

Thời Tễ theo tay hắn nhìn sang.

---Sau đó, hắn thấy ở cửa xuất hiện một bóng người trang phục màu xanh trắng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.