Thời tiết ngày hôm sau quang đãng không có mây, trời trong nắng ấm.
Bọn họ hẹn gặp nhau tại cổng tiểu khu của Diệp Lệnh Úy. Cao Lâm Hạo đến từ sớm như thể sợ bị bỏ rơi, cậu ta đến chưa được mấy phút Trần Phong Bảo và Lý Kính cũng nối đuôi đi đến.
"Anh Lan đâu? Anh Lan không tới hả?"
Trần Phong Bảo sâu kín nhìn Cao Lâm Hạo, hỏi: "Mày có cảm thấy anh Lan là người sẽ đi lêu lổng cùng với nhóm chúng ta không?"
Cao Lâm Hạo nhảy dựng lên: "Chúng ta như thế này sao gọi là lêu lổng được hả?"
"Vậy mày có bản lĩnh thì ăn ngay nói thật với mẹ mày đi!"
"Chuyện này. . . tao cũng vì nghĩ cho thân thể của mẫu hậu đại nhân thôi, chỉ cần bà ấy vui vẻ ngày nào tao cũng nói dối được, không sao cả."
Trần Phong Bảo cười khẩy, nói: "Đừng có xệ mặt ra như thế."
". . ."
Sở Nhiên là người đến cuối cùng, cậu mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu vàng nhạt, đeo thêm một chiếc túi vải bố màu trắng, nhìn từ xa thấy túi phồng lên, sau khi cậu ta đến gần thì ôm túi đến trước mặt lấy ra mấy bịch đồ ăn vặt từ trong túi, hỏi: "Ba người ăn không?"
Lý Kính lắc đầu, đáp: "Tôi ăn sáng rồi."
Trần Phong Bảo tiếp lời: "Tôi cũng vậy."
Cao Lâm Hạo: "Tôi ăn, đưa tôi!"
". . ."
Sở Nhiên không để bụng lời từ chối của Trần Phong Bảo và Lý Kính, hai người họ vốn không phải người thích giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tat-ca-moi-nguoi-bat-dau-yeu-quy-toi/2993098/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.