Chương trước
Chương sau
Hạ Hoán mới vừa tan học. Hắn ta nghĩ tới việc Diệp Lệnh Úy không còn gì cả, chỉ tưởng tượng thôi mà hắn đã không kìm được phải bật cười, trong lòng thấy vô cùng vui vẻ.

Không ngoan ngoãn ở bên một mình hắn thì nên chết đi.

Nếu như Diệp Lệnh Úy không còn gì cả, Phí Lan chắc chắn sẽ không ở bên cậu nữa. Không một ai rõ sự chênh lệch và khoảng cách giữa người với người hơn Hạ Hoán, từ nhỏ hắn đã mơ như thế.

Hắn ở trong bóng tối, hắn cũng muốn kéo Diệp Lệnh Úy vào bóng tối như hắn.

Lúc đến dưới nhà mình, Hạ Hoán nhìn thấy xe cảnh sát. Chỉ một chiếc xe cảnh sát mà thôi, Hạ Hoán lách vào bên hông rồi đi, lúc liếc qua, hắn cảm thấy cực kỳ khinh bỉ cái kiểu cưỡng ép thu hồi sử dụng trước bàn dân thiên hạ thế này.

Sau đó, hắn ta từ từ dừng bước.

Trong tòa nhà có hai viên cảnh sát đi ra, chuyện này cũng bình thường, nhưng theo sau bọn họ chính là ba mẹ của Hạ Hoán. Mặt ba hắn nặng nề, mẹ hắn thì rơi nước mắt lã chã.

Cảnh sát thấy Hạ Hoán nhưng không nhận ra hắn, song nhìn thấy phản ứng của ba mẹ Hạ cộng với trực giác nhiều năm hành nghề đã giúp họ biết được, cậu trai đứng cách đó không xa chính là Hạ Hoán.

Hạ Hoán lập tức quay đầu chạy đi, chạy nhanh dần, sau đó là chạy điên cuồng.

"Đừng chạy, đứng lại!"

"Đừng chạy!"

Phía sau có cảnh sát la hét đuổi theo, Hạ Hoán vừa chạy vừa móc một cái compa từ trong cặp ra. Hắn ta bước chậm lại, quay đầu đối mặt với một viên cảnh sát, sau đó hắn cắm compa lên vai cảnh sát này không hề do dự.

Người kia muốn bắt lấy hắn. Hạ Hoán buông mắt, sau đó phát điên lên đâm liên tiếp mấy nhát vào vai cảnh sát. Hắn co gối thúc vào bụng người kia, mãi tới khi màu máu tươi nhuộm trên đồng phục cảnh sát của anh ta đậm hơn, tay cũng mất sức, Hạ Hoán mới bỏ qua cho anh ta.

"Tạm biệt nhé." Hạ Hoán nhặt cặp lên, xoay người bỏ chạy. Cảnh sát còn lại muốn đuổi theo hắn, nhưng thấy đồng nghiệp người đầy máu nằm bất tỉnh thì sợ hết hồn.

Họ nhận được tin báo và chứng cứ, thật ra chỉ với những chứng cứ này thôi cũng đủ để bắt Hạ Hoán. Nhưng trong cục nghĩ đối phương vẫn còn là học sinh cấp ba, học lại giỏi như thế, chắc là sẽ dễ xử lý thôi.

Bọn họ quên mất một tờ giấy ghi chú để trong túi.

—— Chú ý an toàn.



Phí Lan không giấu mấy chuyện này với Diệp Lệnh Úy, hắn chưa từng muốn biến đối phương thành một đóa hoa không rành chuyện đời.

Diệp Lệnh Úy "Ồ" một tiếng, nhìn Phí Lan, "Thế chẳng phải là em sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Nhưng trên mặt chả có gì là lo lắng.

Phí Lan đẩy cái trán của Diệp Lệnh Úy, lạnh lùng cất giọng: "Cẩn thận một chút, nó không giống những người khác."

Hạ Hoán không phải Nguyên Tùng đam mê bạo lực học đường, cũng không phải Lâm Sơ Đông có tâm lý yếu ớt. hắn ta là con sói rình mò trong bóng đêm, hắn ta chỉ ăn thịt một mình Diệp Lệnh Úy.

"Anh sẽ nghĩ cách." Phí Lan nói.

Diệp Lệnh Úy chiếm bàn của Cao Lâm Hạo, Cao Lâm Hạo đang chơi game với Sở Nhiên. Cậu chọt lên vai Phí Lan, lầm bầm: "Phí Lan, em đói."

"..." Phí Lan lôi một túi trái cây từ trong hộc bàn ra, "Rửa rồi, tự lựa đi."

Từ sau khi hai người giải bỏ mối hiềm khích của trận cãi nhau thuở bé, hộc bàn của Phí Lan dần bị các loại đồ ăn vặt và trái cây cao cấp chiếm mất. Lúc thường ngồi kiếm một tờ bài thi cũng hơi khó khăn, có khi còn lấy ra được một quả táo hoặc mấy quả cherry.

"..."

Lúc ở lớp, một số giáo viên khá thân với lớp đều biết quan hệ giữa Phí Lan và Diệp Lệnh Úy rất tốt, có giáo viên trẻ tuổi một chút còn cười trêu: "Diệp Lệnh Úy, em cười thế mà được sao? Thấy anh trai em mất mặt vì em mà còn cười."

Thỉnh thoảng lúc ở nhà Diệp Lệnh Úy cũng sẽ lo lắng về việc Hạ Hoán biến mất như thế sẽ tạo ra uy hiếp gì. Nhưng có lúc cậu lại nhớ về khi còn bé, Hạ Hoán cũng là cậu nhóc vô cùng đáng yêu và hoạt bát.

Chiều chủ nhật, mặt trời màu cam từ từ rọi khắp sàn ban công, Diệp Lệnh Úy lật quyển sách kia ra xem.

Bây giờ coi như cậu rõ hết rồi, cậu không xuyên vào quyển sách này, mà quyển sách này là tự cậu vẽ ra trong lúc cảm thấy không cam lòng.

Hệt như truyện cổ tích, cậu vẽ ra một khởi đầu, vai chính là bản thân cậu, cậu dần dần nhận được mọi sự yêu quý. Nhưng còn chưa kịp vẽ xong, bệnh tim đã phát ngay lúc ấy, cậu lìa đời ngay luôn.

Sau khi tỉnh lại, thế giới thay đổi hoàn toàn, nhưng hình như lại chẳng thay đổi gì cả, hiện thực và tranh vẽ hợp lại với nhau. Cậu là Diệp Lệnh Úy, cũng không phải Diệp Lệnh Úy, cậu là niềm hy vọng sống sót do Diệp Lệnh Úy gửi gắm vào bản thân.

Còn trong tay cậu là những chuyện đã xảy ra sau khi cậu mất.

Trên hành lang bệnh viện đông đúc, Diệp Sầm và Diệp Huyến trông tiều tụy hẳn đi, bác sĩ đưa giấy chứng tử cho bọn họ, dì Lệ nằm nhoài bên giường có che vải trắng khóc đến nỗi sắp ngất đi.

Diệp Sầm bình tĩnh tự tin và Diệp Huyến chưa bao giờ cãi lại Diệp Sầm, hai anh em đang đánh nhau ở hành lang.

Diệp Sầm bị Diệp Huyến nắm cổ áo đè lên tường, vành mắt hắn đỏ chót: "Tại sao? Tại sao hả?"

Diệp Sầm đá một cú vào bụng Diệp Huyến: "Chú đang làm gì? Trốn tránh trách nhiệm?"

"Nó không phải trách nhiệm!" Diệp Huyến gầm lên.

Người con trai nằm trong kia, chết vào năm mười bảy tuổi. Nếu như bình thường hai người anh của cậu có bất hòa, cậu sẽ chớp mắt nhìn sang, tuồng như ánh mắt ấy biết nói vậy.

Bọn họ không thừa nhận tình yêu đối với đứa nhóc này, nhưng thực ra, sách, đĩa CD trong nhà, trái cây trong tủ lạnh, thú cưng, đồ trang trí và gối ôm trong xe ô tô, bọn họ đã vô thức đổi sang kiểu mà cậu nhóc thích từ thuở nào.

Lễ tang của Diệp Lệnh Úy được tiến hành rất kín tiếng.

Người nhà họ Diệp cũng thông báo cho Khương Huệ biết ngày tổ chức, nhưng bà ta vẫn không đến.

Trái lại Phí Thương và Phí Lan cũng có mặt.

Phí Lan mặc một bộ đồ màu đen, đứng phía sau đám người. Sắc mặt hắn nhợt nhạt hệt như đóa hoa trắng hắn ôm trong lòng. Ánh mắt hắn tựa như đọng lại, rơi vào gương mặt của cậu bé trên di ảnh.

Một cậu bé mang gương mặt rạng rỡ như thế, nhưng nụ cười lại nhát gan và sợ sệt đến vậy.

Phí Lan khó chịu, từ từ ngồi xuống, hắn đã bị nhấn chìm bởi đau đớn và hối hận.

Xung quanh hắn là màn đêm, không một ai tới gần. Bây giờ hắn không còn là Phí Lan nữa, hắn là Phí Lan của Diệp Lệnh Úy.

Diệp Huyến quỳ trên đất, lệ rơi như mưa. Diệp Huyến sĩ diện cỡ nào, toàn bộ Thân Thành ai ai cũng biết. Chiếc xe đua cưng nhất của hắn hư, hắn không khóc, nhưng bấy giờ hắn lại quỳ sấp xuống, dán trán lên mặt đất, tư thế nom vừa kỳ lạ vừa buồn cười.

Diệp Sầm đang đọc điếu văn. Giọng anh trầm trầm, giọng điệu cứ hờ hững như thế, hệt như đang đọc báo cáo.

Thế nhưng vào giây phút cuối cùng, anh thoáng khựng lại một giây lát. Mọi người đều ngẩn ra, bởi vì tất cả bọn họ đều nghe thấy một tiếng nấc nghẹn ngào.

Diệp Sầm khóc.

Lễ tang kết thúc, trên đất rải đầy cánh hoa vụn. Diệp Huyến vẫn giữ tư thế kia, cứ như làm thế sẽ trốn tránh được hiện thực.

Cuối cùng, Phí Lan liếc nhìn phòng khách, sau đó xoay người rời đi. Mây đen che lấp mặt trời, cả người hắn âm u chết chóc.

Lưu Giai Nghệ khóc dữ dội. Cô không trang điểm nên trông rất trẻ con. Cô nhào tới ôm lấy di ảnh của Diệp Lệnh Úy, Diệp Linh Lan và Diệp Nguyên kéo nhưng cũng không kéo được, cứ vừa nắm vừa kéo như thế, kéo đi rồi cô lại chạy về, hoặc là bò về.

"Anh tư, em chỉ có mình anh thôi, anh đừng đi mà anh tư..."

"Anh tư, sao anh lại bỏ rơi em? Anh tư."

"Anh ba, em mất anh tư rồi, anh tư của em chết rồi." Lưu Giai Nghệ vừa khóc vừa gào hệt như trẻ con mới ba tuổi, tay chân quờ quạng như mèo con sợ không còn nhà để về. Cô vừa kéo tay Diệp Nguyên vừa khóc, Diệp Nguyên cũng không nhìn nổi nữa, nghiêng đầu đi.

Như thể phát hiện ra điều gì, Diệp Huyến đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn về phía cửa.

Trong khoảng sân vắng tanh, làn gió cuốn cánh hoa vụn lướt qua, một người phụ nữ nom hơi nhếch nhác đang dần đi xa.

Diệp Huyến lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài.

"Bà tới làm gì?" Diệp Huyến chạy đến trước mặt bà ta, "Sao người chết không phải là bà?"

Khương Huệ đứng trong gió trông khá điềm đạm. Bà ta đã năm mươi, nhưng năm tháng dường như rất nhẹ tay với bà ta. Bà mặc xường xám màu đen có viền tay màu vàng, phô bày ra tất thảy đường cong cơ thể.

Diệp Huyến đỏ bừng đôi mắt: "Bà nghĩ đây là đâu? Bà mặc kiểu này làm cái quái gì?"

Mặt Khương Huệ trắng bệch, bà ta nắm tay áo của Diệp Huyến như thể đang van xin: "Diệp Huyến... Mẹ không cố ý..."

Diệp Huyến giằng tay ra: "Bà Khương, tôi không phải con nít mười tuổi, tôi hiểu ra mọi chuyện rồi. Nếu khi trước không phải vì bà, anh em bọn tôi cũng không có hiềm khích với nhau. Còn bà, luôn luôn chọn sự thờ ơ lạnh nhạt."

"Còn nữa, đây là đám tang của em út," Diệp Huyến gằn từng câu từng chữ, "Bà lại ăn mặc lộng lẫy!"

Hắn xoay người đi, nước mắt lã chã trên mặt, gió thổi qua gợi lên cảm giác lạnh lẽo.

Thực ra Diệp Huyến cũng biết, chuyện em út chết, bọn họ đều có trách nhiệm như nhau. Hắn chỉ muốn trốn tránh một phút giây nào đó, hắn không dám đối mặt, bé con luôn đi theo sau lưng hắn gọi anh hai ơi đã mất rồi.

Hắn mất em trai rồi, em trai hắn đã trở thành tro bụi nằm trong hộp gỗ.

Diệp Lệnh Úy ngồi trên xích đu lạnh lùng đọc xong mấy dòng này. Còn tác dụng gì nữa đâu? Cậu đã chết rồi.

Sau đó còn vài dòng ngắn ngủn.



Diệp Sầm bỏ tiền ta quyên góp với danh nghĩa của Diệp Lệnh Úy. Diệp Huyến cất hết xe đua của mình vào ga ra, đến trường học đặc biệt để làm tình nguyện viên. Diệp Tổ Mẫn... Diệp Tổ Mẫn mất đứa cháu Diệp Sầm mà ông ta thương yêu nhất, Diệp Sầm đã tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ với dòng họ Diệp, tự lập thành dòng họ riêng.

Còn Khương Huệ, Phí Thương ly hôn với bà ta.

Lúc đề nghị ly hôn, Phí Thương thở dài một hơi: "Nếu tôi biết đứa bé kia vì cô nên mới đau khổ như thế, tôi sẽ không... Thôi, quên đi, cô đi được rồi."

Điều Diệp Lệnh Úy quan tâm là Phí Lan, người mà từ đầu tới cuối luôn yêu thương cậu.

Phí Lan trả thù những kẻ từng bắt nạt Diệp Lệnh Úy. Hắn trở thành học sinh hạng nhất, được thầy cô vô cùng đề cao. Nhưng ở nơi thầy cô và bạn bè không nhìn thấy, hắn tóm chặt đám người kia đè lên tường, đập cho máu me đầm đìa.

Người không biết chuyện cho rằng hắn ôn hòa lịch sự, tương lai sáng rỡ, không hổ là người thừa kế của dòng họ Phí.

Nhưng những kẻ từng bị Phí Lan hành hạ, khi nghe tới tên hắn là sẽ đổ đầy mồ hôi lạnh.

Phí Lan mắc phải bệnh tâm thần nghiêm trọng.

Hắn cứ như đang sống vào lúc Diệp Lệnh Úy còn sống, lúc tỉnh lúc mê. Lúc hắn tỉnh táo, hắn sẽ hành hạ đám người kia, sau khi hắn lấy được tất cả quyền lực mà hắn khao khát, trạng thái này đã đạt tới đỉnh điểm.

Lúc bàn chuyện làm ăn, hắn là giám đốc Phí bình tĩnh tự tin, nhưng lúc hắn nằm ở trang viên trống trải tựa thời Trung cổ, hắn sẽ lật tư liệu về những kẻ từng bắt nạt Diệp Lệnh Úy, hắn không thể bỏ qua cho bất cứ kẻ nào.

Diệp Lệnh Úy không đọc nổi nữa, cậu ôm ngực để ổn định lại nhịp thở, một lúc lâu sau mới cầm sách lên đọc tiếp đoạn cuối cùng.

Phí Lan đứng trong phòng sách, lật một quyển album ra, tất cả đều là ảnh của Diệp Lệnh Úy. Trang cuối cùng của quyển album là ảnh Diệp Lệnh Úy năm mười bảy tuổi, mà hiện tại Phí Lan đã hai mươi bảy tuổi. Bác sĩ nói, tình trạng tâm lý của Phí Lan rất kém, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

"Biết sao đây?" Phí Lan cười, "Diệp Kiều Kiều, em cố chờ nhé, anh sẽ tóm tất cả bọn chúng tới trước mặt em, dập đầu nhận tội với em."

Giọng hắn cực kỳ trầm, vang lên trong gian phòng tối tăm khiến người nghe sởn cả tóc gáy.

Nói xong, hắn cúi người khẽ hôn lên gương mặt năm mười bảy tuổi của Diệp Lệnh Úy, thấp giọng nỉ non: "Anh yêu em, Diệp Kiều Kiều."

"Thế mà anh lại phạm phải tội tử hình như vậy, sau khi chết rồi anh mới phát hiện ra, anh yêu em."

Nội dung của quyển sách chấm dứt tại đây. Diệp Lệnh Úy làm lơ làn gió lay lá cây kêu xào xạc, cậu ngơ ngác nghĩ về lúc ở bệnh viện mấy hôm trước, Phí Lan hỏi cậu: "Tại sao anh chỉ là anh trai?"

Khi ấy cậu thấy hơi kỳ lạ, giờ nhớ lại, quả thật đã có dấu hiệu từ trước.

Mặt Diệp Lệnh Úy đỏ rần, nóng lên mất khống chế, từ tai đến cổ, từ đầu ngón tay tới khắp cơ thể, tất cả đều nóng lên.

Cậu chưa từng nghĩ tới trường hợp này.

Mà nguyên nhân khiến cậu luống cuống là vì cậu không hề kháng cự lại tình yêu Phí Lan dành cho cậu.

Tích tắc sau, Diệp Lệnh Úy tỉnh táo lại. Đấy là chuyện xảy ra sau khi mình chết rồi cơ mà, bây giờ, trừ câu nói không rõ đầu đuôi kia, Phí Lan chẳng nói gì cả.

Ý thức được điều đó, Diệp Lệnh Úy rầu rĩ đá chiếc dép lê ra thật xa.

"..."

Cậu lại nén giận đi tìm dép lê, vừa đứng lên đã nhìn thấy một tên con trai đứng ở dưới lầu. Đồng phục học sinh của hắn hơi nhàu nhĩ, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Lệnh Úy, hắn hơi ngại ngùng mà chỉnh trang lại.

Diệp Lệnh Úy giật mình, khu chung cư này rất coi trọng sự an toàn của hộ gia đình, sao Hạ Hoán vào được đây?

Hắn ta chỉ vào cửa, dùng khẩu hình bảo Diệp Lệnh Úy rằng hắn sẽ đi vào.

Diệp Lệnh Úy xoay người, chưa kịp xỏ giày đã bỏ chạy về phía cửa. Mỗi tầng của khu chung cư này không cao, cậu ở tầng ba. Diệp Lệnh Úy tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, cậu khóa trái cửa lại kĩ càng, còn thêm vài lớp khóa bảo vệ.

Dựa người lên cửa, Diệp Lệnh Úy gọi cho phòng bảo vệ gần nhất. Chuông reo lên vài tiếng nhưng không có ai bắt máy.

Gọi cho phòng quản lý chung cư cũng không được.

[Diệp Lệnh Úy, cậu không mở cửa, tôi cũng sẽ có cách mở được cửa nhà cậu. Cậu quên rồi sao, từ tiểu học tôi đã biết dùng kim để mở khóa.]

Lỗ khóa cửa vang lên tiếng động rất nhỏ.

Diệp Lệnh Úy nhanh chóng báo cảnh sát, nhưng phải cần thời gian điều động.

Hít sâu một hơi, Diệp Lệnh Úy gọi điện thoại cho Phí Lan.

Lớp khóa đầu tiên được cạy ra, Diệp Lệnh Úy ngồi xếp bằng trên sô pha, điện thoại mau chóng được kết nối: "Diệp Kiều Kiều, lần này lại muốn bánh ngọt gì?"

Giọng điệu của cậu trai khá bất đắc dĩ, nhưng cũng rất chiều chuộng.

Diệp Lệnh Úy giương mắt, sau khi nghe thấy giọng nói của Phí Lan, cuối cùng cậu cũng lộ vẻ yếu đuối và luống cuống. Giọng cậu hơi run rẩy: "Phí Lan, Hạ Hoán đang ở cửa nhà em."



Cách âm của phòng rất tốt.

Diệp Lệnh Úy bình tĩnh ngồi ở sô pha. Mặt trời ban chiều phân chia phòng khách thành hai khu vực sáng tối rõ ràng. Nửa gương mặt của thiếu niên vùi trong bóng tối, nửa còn lại được ánh chiều tà khắc họa vô cùng dịu dàng.

Lớp khóa thứ hai bật mở.

Phí Lan gọi điện thoại tới.

"Em về phòng đi, anh tới ngay." Phí Lan biết rõ tính cách liều mạng chó cùng rứt giậu của Diệp Lệnh Úy, chắc chắn cậu đang ngồi ở phòng khách chờ để "đồng quy vu tận" cùng Hạ Hoán, "Ngoan, về phòng."

Diệp Lệnh Úy khẽ hừ một tiếng, "Anh lái xe à, anh đâu có giấy phép lái xe đâu."

Phí Lan chau mày: "Lắm lời thế làm gì?"

Lớp khóa thứ ba được cạy ra.

Diệp Lệnh Úy quay đầu nhìn về phía cửa, đôi con ngươi từ từ trợn to lên, cú điện thoại cũng đột nhiên bị cắt đứt. Hạ Hoán đang quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Lệnh Úy, nắm chặt lấy tay cậu, hôn lên từng ngón tay bằng điệu bộ vô cùng thành kính.

"Cậu đang gọi cho Phí Lan." Hắn nói bằng giọng chắc nịch.

Diệp Lệnh Úy nhíu mày, đá thẳng vào ngực Hạ Hoán: "Cút đi, buồn nôn quá."

Hạ Hoán ngửa ra sau một lúc, sau đó lại kéo cổ chân của Diệp Lệnh Úy, suýt chút nữa đã lôi Diệp Lệnh Úy ngã xuống khỏi sô pha. Tay Diệp Lệnh Úy bị đè lên sô pha, nhịp tim cậu đập mạnh dữ dội, cậu cố gắng tỉnh táo lại.

Ngón tay của Hạ Hoán nhẹ nhàng nắm lấy xương cổ tay gồ lên của Diệp Lệnh Úy. Hắn giương mắt, hỏi: "Đi theo tôi đi, được không?"

Đồng phục học sinh của hắn khá bẩn, Diệp Lệnh Úy nghe Phí Lan bảo hắn đã mất tích mấy ngày nay rồi. Vì công tác đảm bảo an ninh của chung cư mà Diệp Lệnh Úy ở xếp hạng hàng đầu tại Thân Thành, nên không một ai ngờ tới hắn sẽ chạy đến đây.

Gò má của hắn được bao phủ một lớp ánh sáng như giấy thếp vàng, tạo nên cảm giác dịu dàng đầy giả tạo.

Diệp Lệnh Úy nhận thấy lực tay của đối phương dần tăng lên. Cậu đoán Hạ Hoán đã ở bờ vực của sự sụp đổ rồi.

Diệp Lệnh Úy nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không muốn."

Cậu còn chẳng thèm giả vờ.

Hiện giờ cậu đang thấy rất buồn nôn, hệt như có vô số sâu bọ đang bò lên người mình.

Hạ Hoán hất tay Diệp Lệnh Úy. "Bốp" một tiếng, tay của Diệp Lệnh Úy đập vào khay trà bằng thủy tinh trên bàn, xương cốt như vỡ nát ra, cơn đau tích tắc lan khắp cơ thể.

"Cậu không đau, thì không biết nhớ." Hạ Hoán nhìn Diệp Lệnh Úy đau tới nỗi cuộn người lại, trong lòng hắn có một cảm giác sảng khoái đến gần như biến thái đang trào dâng.

Diệp Lệnh Úy cắn chặt răng: "Biết nhớ cái con mẹ mày!"

Cậu cầm đĩa trái cây trên khay trà đập vào gáy Hạ Hoán. Hạ Hoán hơi lảo đảo, một dòng máu đỏ chày từ đầu hắn xuống, chảy tới khóe mắt, men theo đó chảy xuống dưới cằm.

Trông kinh hãi vô cùng.

Diệp Lệnh Úy hơi khó thở. Cậu dựa lên sô pha, lạnh lùng chế giễu: "Mày còn không cút thì không chạy được nữa đâu."

Hạ Hoán nghe thấy thế, ánh mắt dần tập trung lại. Hắn lập tức nhào tới, cố sức hôn Diệp Lệnh Úy. Diệp Lệnh Úy nghiêng đầu tránh né, "Con mẹ nó mày bị điên à?"

Cậu làm gì có lỗi với Hạ Hoán chứ?

Ánh mắt của hắn rơi xuống xương quai xanh hơi lộ ra do giãy giụa của Diệp Lệnh Úy. Da cậu trắng trẻo, vì giằng co nên làn da cậu xuất hiện những chỗ bị đỏ bầm lên.

"Cậu đi theo tôi đi. Thứ Phí Lan cho cậu, tôi cũng có thể cho cậu." Hạ Hoán dùng giọng điệu gần như là van xin, "Tôi không muốn tổn thương cậu."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng bóp lấy cổ Diệp Lệnh Úy, cần cổ mảnh khảnh như cổ thiên nga, có thể nắm chặt lấy dễ như ăn cháo, cũng có thể dễ dàng bẻ gãy.

Hạ Hoán từ từ siết chặt, lại cúi người muốn hôn Diệp Lệnh Úy.

Trong phòng khách, gió thổi làm bay tấm rèm cửa sổ. Rèm lụa trắng nhạt nơi phòng khách tối om tựa như chú chim bồ câu đang giãy giụa trong đêm đen.

Bàn trà ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, ánh mặt trời từ từ biến sắc.

Diệp Lệnh Úy ngửa cổ, hô hấp dần trở nên khó khăn.



Hạ Hoán ngồi xổm giữa hai chân cậu, ánh mắt hắn dần trở nên cố chấp điên khùng, ngón tay hắn bấm vào trong da thịt của Diệp Lệnh Úy.

Diệp Lệnh Úy cố gắng nhìn về phía cửa.

Lúc Phí Lan mở cửa ra thì nhìn thấy cảnh như thế. Hoàng tử nhỏ mà hắn yêu chiều, đến cả mảnh lá cây hắn cũng sợ sẽ làm đau cậu, thế mà lại đang giãy giụa trong tay kẻ khác, gần trong gang tấc.

Hạ Hoán nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía cửa. Nhìn thấy Phí Lan, hắn nghiêng đầu cười đầy quái dị, một tay hắn quơ tới đĩa trái cây trên mặt đất, muốn đập vào Diệp Lệnh Úy.

Vậy thì phá hủy đi, phá hủy đi là được.

Mặt của Phí Lan không hề có cảm xúc. Hắn giơ súng săn lấy từ trong phòng sách của Phí Thương lên, nghiêng đầu, dứt khoát đánh lên bả vai Hạ Hoán.

Hạ Hoán hét lên một tiếng, đĩa trái cây rơi xuống đất, nhưng hắn vẫn cố chấp bò lên, giơ cánh tay run rẩy ra muốn kéo Diệp Lệnh Úy. Phí Lan không muốn giết người, nếu không cần thiết, thậm chí hắn cũng sẽ không dùng cách này.

Phí Lan bước tới trước mặt Hạ Hoán, đạp một cú lên bàn tay hắn ta.

Phí Lan đang mang giày thể thao bình thường, nhưng lực chân ép mạnh xuống khiến Hạ Hoán đau tới nỗi co hết cả ngón tay lại, còn nghe được cả tiếng khớp xương kêu răng rắc.

"Phí Lan." Giọng của Diệp Lệnh Úy hơi khàn, hô hấp cậu chợt bình thường trở lại. Cậu ôm ngực ho tới nỗi gần như muốn ngất.

Phí Lan đáp lại, bình tĩnh chặn tên Hạ Hoán đang bê bết máu kia, đá súng săn đến dưới bàn trà.

Để khỏi phải làm ô uế mắt của Diệp Kiều Kiều.

Phí Lan ngồi xổm xuống bế thốc Diệp Lệnh Úy lên, đặt cậu nằm lên ghế sô pha, vuốt xuôi tóc trên trán cậu. Cả người cậu trai đổ đầy mồ hôi, sau khi nhìn thấy Phí Lan, cậu uất ức rũ hàng mi xuống.

"Bác sĩ đang trên đường tới, cảnh sát cũng sắp đến rồi." Phí Lan nói bằng giọng từ tốn, nhìn xung quanh phòng khắp một lượt: "Ở nhà em có camera đúng không? Lát nữa đưa cho cảnh sát xem đi."

Hắn nói xong mới phát hiện tay trái của Diệp Lệnh Úy buông thõng xuống bên sô pha một cách khác thường. Hắn cúi đầu, còn chưa kịp nắm lấy đã nghe thấy Diệp Lệnh Úy kêu đau.

Cảnh sát nhanh chóng chạy tới, Hạ Hoán không hề giãy giụa gì. Cảnh sát thấy trên người hắn có vết thương gây ra do súng, nghi ngờ nhìn về phía Phí Lan.

Phí Lan đứng dậy: "Cháu đánh, nhưng dùng súng săn."

"Cháu có giấy chứng nhận dùng súng."

Lấy đoạn phim từ camera, hỏi Phí Lan tình hình cụ thể, sau đó bọn họ dẫn Hạ Hoán đi. Cảnh sát vừa đi, bác sĩ đã chạy tới, thở hồng hộc, vừa mới tới đã kiểm tra ngay cho Diệp Lệnh Úy.

"Không sao, nghỉ ngơi hai ngày, vết thương trên cổ và cổ tay thì bôi thuốc tan máu bầm và lưu thông máu là được." Bác sĩ nói xong thì lo lắng: "Phí Lan này, tình trạng sức khỏe của cậu chủ Diệp không lạc quan lắm đâu, phải mau chóng tìm trái tim phù hợp, làm phẫu thuật ngay đi."

Phí Lan buông hàng mi: "Cháu biết."

Nhà chỉ còn lại Phí Lan và Diệp Lệnh Úy.

Diệp Lệnh Úy nằm nghỉ hồi lâu. Thật ra cậu vẫn tỉnh táo, nghe được những câu hỏi cảnh sát hỏi Phí Lan, cũng nghe thấy những lời mà bác sĩ bảo với Phí Lan, cậu nghe thấy tất cả.

Cổ tay được bôi thuốc, cậu mở mắt ra đối diện với ánh mắt của Phí Lan.

Phí Lan đang định nói gì đó, Diệp Lệnh Úy đột nhiên giơ tay lên ôm lấy cổ hắn.

"Em cảm thấy anh đến chậm quá." Diệp Lệnh Úy cất giọng khàn khàn, trách hắn: "Suýt nữa nó đã bóp chết em rồi."

Phí Lan vỗ về lưng Diệp Lệnh Úy: "Ừm, là lỗi của anh, do anh tới chậm."

Diệp Lệnh Úy không ôm cổ của Phí Lan quá chặt, nhưng vẫn ăn vạ trong lòng hắn không chịu buông. Hơi thở của đối phương khiến cậu yên tâm, cậu chỉ muốn một mình hắn, sau khi cậu chết, người này vẫn luôn yêu cậu, khiến cậu phát hiện ra cuộc đời cậu không hề thê thảm như thế.

Khi ấy cậu có Phí Lan, bây giờ Phí Lan vẫn ở bên cậu.

Diệp Lệnh Úy từ từ buông Phí Lan ra. Cậu ngồi trên sô pha, hàng mi bị nước mắt thấm ướt đang bết vào nhau.

Phí Lan thấy Diệp Lệnh Úy như thế, do dự một lát rồi đưa tay ra che lên đôi mắt cậu. Diệp Lệnh Úy nghe thấy hắn thở dài, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Diệp Kiều Kiều, đừng nhìn anh như vậy."

"Hình như Hạ Hoán thích em." Diệp Lệnh Úy bị che mắt, nhỏ giọng bảo.

Cậu cố ý.

Cậu muốn thấy phản ứng của Phí Lan.

Phí Lan khựng lại, giọng điệu trở nên bình thản: "Đây không phải là thích."

"Vậy thế nào mới là thích?" Diệp Lệnh Úy nhanh chóng vặn lại.

"Nó không thích, vậy ai thích?" Diệp Lệnh Úy truy hỏi.

Cậu không nhìn thấy gì, vì thế trong tích tắc ấy, cậu không biết Phí Lan làm lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy.

Trải qua nhiều chuyện như thế, Diệp Lệnh Úy đã không còn tin câu "thứ gì của mình thì cuối cùng vẫn thuộc về mình" nữa. Cậu thừa nhận, cậu cần Phí Lan, chỉ cần mỗi Phí Lan, cần ngay bây giờ.

"Phí Lan..." Diệp Lệnh Úy nhoài về phía trước, tựa như thú nhỏ lạc đường, "Có phải anh... hơi thích em không?"

Phí Lan thả tay xuống, Diệp Lệnh Úy nhìn thẳng vào mắt hắn, bị sắc nâu thẫm nặng nề u ám kia dọa cho lùi lại.

Sau đó gáy cậu bị nắm lấy.

"Diệp Kiều Kiều," Tựa như hắn đang thở dài, "Sao em dám? Sao em dám hả?"

"Sao em lại không dám?" Diệp Lệnh Úy bị nắm cổ nhưng vẫn cãi lại.

Cậu vừa nói câu đó ra, môi đã bị ngón tay của Phí Lan chặn mất: "Im miệng."

Phí Lan lạnh lùng cất giọng.

Diệp Lệnh Úy buông hàng mi, duỗi lưỡi ra liếm lên ngón tay Phí Lan. Phí Lan sửng sốt, sau đó lập tức cười một tiếng, đè Diệp Lệnh Úy lại định vươn về phía trước làm gì đó, Diệp Lệnh Úy né tránh.

"Em đồng ý với anh chưa?" Diệp Lệnh Úy tỏ vẻ khó hiểu.

Phí Lan nhìn cậu, sắc mặt hắn tối tăm không rõ ràng.

Diệp Lệnh Úy cong đầu gối, đạp chân lên lồng ngực Phí Lan, đẩy hắn ra xa một chút. Ngón chân cậu nhẹ nhàng cọ lên da thịt hắn, "Em chỉ hỏi thôi mà, em có nói gì đâu."

Phí Lan từ từ híp mắt lại, trước khi Diệp Lệnh Úy lên tiếng nói những câu chọc người khác tức hộc máu, hắn đã kéo cậu đến trước mặt mình: "Tiếp đi."

"Nói tiếp." Phí Lan nói.

Trong phút chốc, Diệp Lệnh Úy tưởng như tóc gáy cậu dựng hết cả lên. Cậu hắng giọng một cái: "Anh không bảo anh thích em, đều..."

"Thích em." Phí Lan ngắt lời Diệp Lệnh Úy.

Vốn dĩ Phí Lan không định nói những chuyện này, nhưng Diệp Lệnh Úy thay đổi quá nhiều, bảo cậu còn trẻ con là nói quá. Hắn muốn chờ thêm chút nữa, chờ tới khi khiến cậu không còn rời xa hắn được nữa.

Nhưng cậu nhóc này lại tự hiểu ra, đây là niềm vui ngoài ý muốn.

"Nhưng," Ngón tay của Phí Lan đè cổ chân của Diệp Lệnh Úy như đang uy hiếp, hắn từ tốn hỏi: "Em thì sao?"

"Em ư..." Diệp Lệnh Úy ngẫm nghĩ, bỗng nhiên thốt lên, "Đúng rồi, anh vẫn chưa theo đuổi em mà, em không thích."

Phí Lan buồn cười nhìn Diệp Lệnh Úy, "Em muốn anh theo đuổi em thế nào?"

"Đó là việc của anh."

Diệp Lệnh Úy từ từ nằm xuống ghế sô pha, áo sơ mi trượt lên giữa hông, ngón tay cậu gãi lên mu bàn tay Phí Lan, "Nhưng Phí Lan à, em không còn sống được lâu nữa, anh phải nghĩ kĩ rồi hẵng theo đuổi em."

"Không kịp nữa rồi," Phí Lan trở tay nắm lấy tay Diệp Lệnh Úy, giọng điệu ôn hòa, "Không thể rút lui được nữa."

Hắn không dừng lại được nữa.

Diệp Lệnh Úy gật đầu, đôi mắt sáng như sao, "Vậy anh phải nhanh chóng theo đuổi em đó, để chúng ta ở bên nhau lâu thêm một chút."

"Đây là chuyện do em quyết định."

"Thế anh mau theo đuổi đi nhé." Diệp Lệnh Úy đạp lên chân Phí Lan.

Phí Lan bị đạp cho hơi lảo đảo. Hắn ngồi vững lại, nắm chặt cổ chân Diệp Lệnh Úy, kéo cậu về phía trước. Diệp Lệnh Úy la lên một tiếng, đợi tới khi phản ứng lại, hai chân cậu đã tách ra, một chân đặt trên chân Phí Lan, chân còn lại đặt sau lưng hắn.

Có một thứ cảm giác bất an dần lan ra.

"Diệp Kiều Kiều," Phí Lan cười nhưng trong lòng không cười, trong tích tắc lại biến từ Phí Lan thành anh trai, "Ai cho em cứ hở ra thì đạp như thế?"

Diệp Lệnh Úy chớp chớp đôi mắt, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác, tỏ vẻ vô tội. Cậu lắc tay mình: "Tay em đau."

Nói xong còn giơ tay đến trước mặt Phí Lan: "Anh thổi cho em đi, nha?"

Phí Lan ừm một tiếng, không biết hắn có nghe thấy không. Ngón tay hắn đặt trên đùi Diệp Lệnh Úy. Ở nhà, Diệp Lệnh Úy mặc quần đùi, ngón tay hư hỏng của đối phương cứ lướt lên lướt xuống, khiến eo Diệp Lệnh Úy nhũn hết cả ra.

Diệp Lệnh Úy cắn răng trừng Phí Lan. Phí Lan thờ ơ, ngón tay hắn dần trượt lên đùi trên, hắn nói: "Được thôi. Nhưng trước tiên, em nói anh biết, cái thói xấu hở ra là đá này của em học từ ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.