Phương Khả Mông cảm thấy chắc chắn sắc mặt của mình hiện tại rất khó coi. Nếu như học sinh trước mặt là Cao Lâm Hạo, kiểu gì trò ấy cũng phải bị treo lên đánh một trận.
Nhưng người đó lại là Phí Lan. Trước buổi nói chuyện này, trò ấy vẫn là học sinh ưu tú nhất của anh. Giờ đây, có khả năng Phương Khả Mông phải thêm vào hai chữ "đã từng" vào trước cụm "ưu tú nhất".
"Các em quen nhau rồi à?"
"Không ạ."
Sau khi Phương Khả Mông nghe được đáp án, anh thấy biểu cảm "cười trên nỗi đau của người khác" trên mặt mình lúc này trở nên rõ ràng hơn rồi.
"Em sẽ tham gia cuộc thi thầy nói," Phí Lan vờ như không nhìn thấy biểu cảm "cười trên nỗi đau của người khác" của Phương Khả Mông: "Nhưng thầy đừng quản lý chuyện yêu đương của em."
"..." Phương Khả Mông ôm cánh tay, dựa vào trên ghế, tặc lưỡi: "Bây giờ chỉ có hai chữ có thể miêu tả về em thôi, em có biết là hai chữ nào không?"
Phí Lan nhìn Phương Khả Mông.
"Vô sỉ!" Phương Khả Mông nghiến răng nói: "Dù gì em cũng là hạng nhất toàn khối, kết quả em cứ suốt ngày đắm chìm trong tình yêu, còn đến bàn điều kiện với thầy nữa."
Nghe đến đó, Phí Lan bật cười. Hắn nhướng mày, trông có vẻ hơi lưu manh: "Vậy thầy cảm thấy điều kiện này có thể thỏa thuận được không?"
Hắn nắm chắc phần thắng trong tay.
Phương Khả Mông phiền muộn: "Em nói thử xem? Em đã tính ổn cả rồi còn hỏi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tat-ca-moi-nguoi-bat-dau-yeu-quy-toi/2993071/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.