Ngón tay Phí Lan hơi lạnh, Diệp Lệnh Uý không thoải mái nên rụt cổ lại: "Bọn họ nói chuyện với em thôi."
"Em đói chưa?" Phí Lan bỏ qua vấn đề làm người khác không vui, hỏi: "Muốn ăn gì không?"
Diệp Lệnh Uý nói: "Buổi chiều anh còn một môn mà nhỉ? Vậy thì tiện thể ăn chút gì ở nhà ăn trường họ luôn."
Phí Lan: "Tiện thể?"
Diệp Lệnh Uý gật đầu, không hề có cảm giác rằng câu hỏi này là dành cho mình: "Dạ, tiện thể."
Người kén ăn không phân biệt điều kiện nơi chốn.
Thức ăn của mỗi trường thế nào, ngoài việc được quyết định bởi người thuê nhà ăn có cách đối đãi ra sao thì còn phụ thuộc vào lúc mấy cô rắc muối có run tay hay không.
Món ăn của Nhất Trung thường thiên về thanh đạm, không phải món ngon thanh đạm mà là nhạt nhẽo vô vị như nước lã, phương diện có mức độ hoàn thành cao nhất từ trước đến nay chính là: chín, chín tới nhừ. Dù là món rau xào mềm xèo hay khoai tây được luộc nhừ thì đều rất hợp với người sún răng.
Diệp Lệnh Uý kén ăn nhưng cậu rất có mắt chọn, chọn ba món thì cả ba món đều ngon.
Phí Lan sao cũng được, hắn không kén chọn.
"Anh ăn cái này đi."
"Dưa chuột mềm quá, em không ăn dưa chuột chín nhừ."
"Khoai tây nghiền chưa nhuyễn, em không ăn."
"Em cảm thấy miếng chân giò hun khói này là thịt tổng hợp đó."
Phí Lan nhìn người trước mặt chọn tới chọn lui, nửa ngày rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tat-ca-moi-nguoi-bat-dau-yeu-quy-toi/2993066/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.