Cao Lâm Hạo nhìn Diệp Lệnh Uý rồi nhìn Phí Lan, lại nhìn Diệp Lệnh Uý rồi nhìn Phí Lan, nhìn cảm xúc trong mắt Phí Lan dần thay đổi. Cậu ta chơi với Phí Lan lâu vậy rồi, mấy cái khác thì không hiểu chứ nhìn sắc mặt anh Lan thì chuẩn phết.
Bỗng nhiên cậu ta nghĩ đến dạo trước, lúc ở trên hàng lang mấy người bọn họ tán gẫu về mẫu người mà mình thích, anh Lan nói gì nhỉ, nói gì nhỉ…
Cao Lâm Hạo cố sức tìm đáp án của anh Lan lúc đó từ trong kí ức.
Đẹp, chịu được giày vò.
Đúng vậy, chịu đựng được sự giày vò của hắn.
Cao Lâm Hạo lo lắng ngẩng mặt nhìn Diệp Lệnh Uý, sợ rằng tố chất thân thể của Diệp Lệnh Uý khó mà chịu được sự giày vò của anh Lan.
Đừng giày vò đến nỗi “đi tong” nha.
Diệp Lệnh Uý ung dung đón nhận ánh nhìn soi xét và đăm chiêu của Phí Lan. Cậu lập tức nở nụ cười, nhảy từ trên bệ cửa sổ vào phòng học. Một góc vạt áo lướt qua từ bệ cửa sổ, ngay cả bóng cũng không còn sót lại.
Miệng Trần Phong Bảo há to, mãi cho đến khi Diệp Lệnh Uý trở về lớp học, cậu mới lắc đầu, chậc chậc một tiếng: “Người cậu ấy gọi chắc chắn không phải tôi.”
Ban đầu Cao Lâm Hạo còn lo lắng đủ kiểu, nhưng rồi nghe được lời lầm bầm của Trần Phong Bảo thì sững sờ, cậu nói bằng giọng khó tin: “Bảo Tử, không có da mặt dày một thước thì không thể nói ra được câu này đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-tat-ca-moi-nguoi-bat-dau-yeu-quy-toi/2993062/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.