Sở An Nhan phát hiện nàng thật sự thua trong tay Lăng Giang.
Hết cách, chỉ có thể phái người tới chỗ Bất Ngữ thúc lấy thuốc giải, sau đó tự mình túc trực bên cạnh Lăng Giang.
Càng đáng sợ hơn là, phụ hoàng còn nhận sính lễ, còn phong nàng làm công chúa để nàng gả qua.
Lăng Giang cho bọn hắn uống canh mê hồn à?
Sở An Nhan nhìn thoáng qua cái còng tay, một bên còng khác đang ở cổ tay Lăng Giang…
Tên nam nhân này quá đáng sợ rồi.
Trước kia còn ước gì nàng thả hắn ra, hiện tại lại còng tay nàng vì sợ nàng bỏ chạy.
Sở An Nhan cử động tay, còng sắt phát ra tiếng kêu loảng xoảng. Ngay sau đó, bàn tay vốn đang nắm chặt, lại dùng sức kéo nàng qua.
“ Ngươi làm gì đấy! Ta không có chạy! ”
Sở An Nhan nhớ trước ngực Lăng Giang có vết thương chưa lành. Cho nên tay chỉ có thể chống lên người hắn. Cứ như vậy, khoảng cách hai người càng gần thêm.
Sở An Nhan giận trừng lớn con mắt, phát hiện sắc mặt hắn lúc này đỏ ửng. Đuôi mắt phiếm hồng, đáy mắt cất giấu sắc dục.
“ Công chúa, ta còn hạ một loại thuốc cho bản thân, chỉ có nàng mới có thể giải ”
Thanh âm Lăng Giang đầy mị hoặc, nhiệt độ cơ thể hắn khiến Sở An Nhan muốn chạy trốn.
Tên chó này vì muốn giữ nàng lại, còn dám hạ ba cái thứ mất dạy kia, quá đáng lắm rồi đấy!
Dám hạ cả mị dược, không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-ta-cung-phung-hoang-de-nuoc-dich/3450650/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.