Lăng Giang một tay đem Sở An Nhan đẩy trở về trên giường, đứng dậy lui về phía sau mấy bước.
" Này, đến mặt đều không cho chạm vào, còn nói chính mình không phải con nhím, dù sao cũng không phải ta ". Sở An Nhan tạp tạp miệng, dịch đến một chỗ thoải mái, lại nhắm mắt ngủ.
Lăng Giang không nghe được những lời kia, trong phòng không khí ái muội kiều diễm, mùi hương tản mát, hồi phục tinh thần, Lăng Giang lập tức đi dập tắt huân hương trong phòng.
Nguyên lai là mùi hương quấy phá.
Thuyết phục chính mình, Lăng Giang đem cửa sổ mở một chút, ánh mắt cố ý trốn tránh nơi Sở An Nhan đang nằm.
Hôm sau.
Sở An Nhan cảm giác đầu choáng váng, tính lại tiếp tục ngủ, nhưng ngoài cửa sổ ánh sáng quá mức chói mắt.
" Hồng Tô, đóng cửa sổ lại "
Sở An Nhan đợi nửa ngày cũng không thấy có người đáp lại, đơn giản tự mình đứng dậy đóng.
Nàng buồn ngủ mông lung, mí mắt đều có chút mở không được.
Tầm mắt trong lúc mơ hồ nhìn thấy một đôi giày, là giày của nam nhân. Nàng có chút buồn bực đem tầm mắt hướng lên trên, thẳng đến khi nhìn thấy Lăng Giang mặt mày vô cảm.
Sở An Nhan bỗng nhiên bừng tỉnh, xoay một cái lăn trở về giường, dùng chăn chùm lên người.
Nàng còn đang nằm mơ đi?
Nhất định là nàng đang nằm mơ.
" Đứng dậy "
Nghe thấy thanh âm, Sở An Nhan có chút run tay xốc chăn lên, xác định Lăng Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-ta-cung-phung-hoang-de-nuoc-dich/2460892/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.