Phủ thần y, gỗ đỏ, ngói đen.
Xà nhà đều là dùng phỉ thúy nạm, phấn vàng để khắc họa tiên hạc cưỡi mây. Cửa lớn đặt hai cái tượng sư tử to mạ vàng, thủ vệ, gia đinh đứng bốn hàng song song.
Người đến tìm thầy trị bệnh không ít.
Có thể lấy ra 500 lượng bạc trắng đến xem bệnh, tất cả đều là quan to quyền quý. Thương Yến Đình cầm 500 lượng không chút nào thu hút, đến đứng cuối hàng.
Từ buổi chiều đến chạng vạng.
Thẳng đến mặt trời sắp lặn, gia đinh của phủ thần y treo đèn lồng ở cửa, mới đến lượt Thương Yến Đình.
Cuối cùng cũng nhìn thấy thần y.
Người này thoạt nhìn mới qua ba mươi tuổi. Diện mạo bình thường, thần sắc lạnh băng mang đến một loại cảm giác cao ngạo cậy tài khinh người.
“Thần y này thật trẻ tuổi a.”
Giả Hi Đồng nhìn hắn cảm thán một tiếng, nàng còn tưởng rằng thần y là một lão nhân bạch y phiêu phiêu cơ.
Thương Yến Đình không thể không giải thích. Người này tuổi đã sớm qua nửa trăm, thoạt nhìn tuổi trẻ chẳng qua là có thuật trú nhan.
“Ngươi trị liệu cái gì?”
“Tại hạ tay chân có chút vấn đề.”
Tạ Khánh Hiền ngồi dậy, kiểm tra Thương Yến Đình một phen, cuối cùng ngắn gọn đưa ra kết luận: “Có thể trị.”
Giả Hi Đồng nghe vậy nháy mắt ngồi dậy, tuy rằng thần y thoạt nhìn rất khó ở, nhưng vẫn có chút tài năng.
“Phí dụng trị liệu là năm ngàn lượng bạc trắng.”
Câu nói tiếp theo của thần y nháy mắt kéo Giả Hi Đồng về hiện thực: “Mặt khác, ba loại thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-ta-bi-bat-tro-thanh-he-thong-gia/4678992/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.