Ở bên cạnh Tống Dục Nhi còn đứng mấy nam tử trẻ tuổi, trong đó có một người đôi mắt như dính ở trên người Tống Dục Nhi, nghe được lời nói của nàng ta vội vàng đứng ra,
“Dục Nhi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Thương Yến Đình liếc mắt nhìn qua, nam tử lại vội vàng cúi đầu, “Thiếu chủ, ta chỉ là nghĩ Dục Nhi cô nương là khách nhân của Thương Mưu gia chúng ta, vậy nên cần đối đãi lễ độ.”
“Đây là khảo thí để nhập học, liên quan đến tiền đồ. Nên công chính, công bằng, người có khả năng thì đỗ.”
Thương Yến Đình nói làm một ít người xem xung quanh âm thầm tán đồng.
Khảo thí chiêu sinh lại không phải đầm rồng hang hổ, yêu cầu bảo vệ cái gì? Cạnh tranh công bằng, nên là ai thắng người đó được.
Nam tử nghe vậy tay giấu ở phía sau nắm chặt lại, không lên tiếng lui về trong đám người, đầu cúi xuống che khuất sự không cam lòng trong mắt.
Người có khả năng thì đỗ?
Thương Yến Đình nói lời này là đang cười nhạo thực lực của hắn không đủ sao?
——
Giám thị lần này chính là phó viện trưởng của học viện Thánh Đô.
Hắn nhìn một đám người trẻ tuổi trong sân. Phần lớn đều tới cảnh giới Võ Đồ hậu kỳ, còn có một người thậm chí đã tới Võ Cảnh hậu kỳ.
Trong mắt Phó viện trưởng hiện lên thần sắc vừa lòng, quay đầu hỏi, “Vị này chính là thiếu chủ gia tộc Thương Mưu Thương Yến Đình?”
Thương Mưu gia chủ mỉm cười gật đầu.
Thương Yến Đình đứng ở một bên, không kiêu ngạo không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-ta-bi-bat-tro-thanh-he-thong-gia/4678978/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.