Trên xe rất yên tĩnh, Đổng Hân nghĩ một hồi rồi mở miệng: "Cảm ơn anh, anh đã cứu mạng tôi."
"Không có gì." Bùi Xuyên chỉ đáp một câu ngắn gọn.
Đổng Hân thói quen sờ vào túi, lúc này cô mới nhận ra điện thoại không biết rơi từ khi nào.
Cô nghĩ một chút rồi nói: "À, anh ơi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi muốn gọi cho gia đình báo bình an, điện thoại của tôi có thể đã rơi mất khi chạy trốn."
Bùi Xuyên không nói gì, từ trong n.g.ự.c lấy ra điện thoại đưa cho cô.
Đổng Hân nhanh chóng cảm ơn, đưa hai tay nhận lấy. Cô vội gọi điện cho bố mẹ thông báo rằng cô làm mất điện thoại, tìm mãi không thấy, nhờ một người tốt bụng cho mượn điện thoại để báo bình an, giờ đang chuẩn bị về nhà.
Sau khi gọi xong, Đổng Hân sợ mình làm phiền anh khi lái xe, im lặng đặt điện thoại vào chỗ để thuốc lá.
Xe dừng lại trước cửa nhà Đổng Hân.
Cô cảm ơn và mời Bùi Xuyên vào nhà, nhưng bị anh từ chối.
Xe rời đi.
Đổng Hân thở phào nhẹ nhõm, giờ cô mới thấy sợ hãi. May mắn thay, nhờ có anh, nếu không tối qua cô đã gặp nguy hiểm lớn.
Cô cố nhớ lại xem Lâm Gia Nhu đã gọi anh là gì? Gòy xong, cô quên mất tiêu rồi.
Đổng Hân gõ nhẹ vào đầu mình! Haiz~ Mình thật là ngốc quá đi, đến cả tên ân nhân cũng quên hỏi, đúng là không biết phải làm sao.
Nhớ lại khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-deu-phai-tu-cuu-lay-minh/3630714/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.