Nói nói, Liễu Chiêu Đệ liền đặt mông ngồi xuống đất gào khóc, mồm kể lể mấy năm nay mình đã khổ sở thế nào.
Nguyễn Kiến Đảng sợ cô ta khóc sẽ làm Nguyễn Lâm thị qua đây, lôi cô ta dậy, Liễu Chiêu Đệ lại vùng vằng, hất tay anh ra, đòi sống đòi chết, khóc như muốn tắt thở.
Nguyễn Kiến Đảng thật sự không còn cách nào, chỉ có thể nói: "Rồi rồi rồi. Cô đừng khóc nữa, để tôi nghĩ cách xem nào!"
"Thật sao??" trên mặt Liễu Chiêu Đệ còn treo nước mắt, quay đầu nhìn anh.
Nguyễn Kiến Đảng gật đầu, vẻ mặt u ám.
Liễu Chiêu Đệ ngay tức khắc cười tươi như hoa, không cần Nguyễn Kiến Đảng kéo, tự mình bật dậy, vừa phủi phủi mông, vừa nói: "Vậy anh cần phải nhanh lên, nếu không thì anh đi mượn tiền mẹ đi, tôi cảm thấy mẹ chắc chắn có...."
"Đủ rồi!" Nguyễn Kiến Đảng lườm cô ta: "Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách, không cho phép cô đi mượn tiền mẹ."
"...." Liễu Chiêu Đệ tức giận, còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt của Nguyễn Kiến Đảng thật sự rất khó coi, mà anh cũng bỏ qua chuyện này nên cũng đem những lời muốn nói nuốt ngược trở lại.
Nguyễn Kiến Đảng chắp tay đi từ trong phòng ra, phát hiện ba anh em Nguyễn Tuấn đều ở bên ngoài.
"Mấy đứa ở chỗ này làm gì?"
Vẻ mặt Nguyễn Thỉ tràn đầy phẫn nộ, muốn vọt vào trong phòng nhưng lại bị Nguyễn Tuấn ngăn cản. Nguyễn Tuấn nhìn Nguyễn Kiến Đảng, vẻ mặt nghiêm túc: "Ba, ba không nên bỏ qua cho mẹ như vậy."
Nguyễn Tuấn hiểu rõ tính cách mẹ mình.
Có một thì sẽ có hai.
Từ nhỏ mẹ luôn thích mang đồ về nhà bà ngoại, cho dù để ba bọn họ chịu khổ cũng muốn có thể diện ở nhà mẹ đẻ.
Lần này dễ dàng đưa một hai trăm khối tiền cho bọn họ, 40 cân thịt cũng đưa hết qua đó, như vậy thì lần sau bà ấy còn dám tiếp tục làm như vậy, thậm chí còn hơn! Không cho bà ấy một bài học, bà ấy vĩnh viễn sẽ không biết thế nào là đủ.
"Mấy đứa cứ chăm chỉ học hành là được, việc này không cần các con phải quan tâm." Nguyễn Kiến Đảng sao lại không biết điều này, chỉ là làm vợ chồng mười mấy năm, sao có thể chỉ vì chuyện này mà ly hôn được.
Cùng lắm thì sau này kiếm được tiền không đưa cho cô ta giữ.
"Được, trong lòng ba hiểu rõ là được." Nguyễn Tuấn cũng không nhiều lời, chỉ lôi Nguyễn Thỉ đang không phục quay về phòng.
Nguyễn Thỉ ở trong phòng tức giận đến nỗi muốn đạp nát tường.
Cậu vẫn luôn biết mẹ mình luôn lấy đồ trong nhà mang về bên ngoại, nhưng cậu cũng không nghĩ tới sẽ có ngày bà ấy sẽ đem hết học phí của bọn họ đi cho! Còn có thịt, bà ấy một miếng cũng không để lại cho bọn họ ăn, lần trước cậu hỏi, bà ấy bảo bán rồi, muốn ăn thì sang nhà bác cả ăn ké.
Lúc ấy cậu cũng không nói gì, cũng không sang nhà bác cả ăn, chỉ cảm thấy đổi thành tiền cũng được, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới bà ấy lại đem toàn bộ đến nhà bà ngoại!
"Chuyện này em đừng nói với mọi người, giấu hết ở trong bụng, biết không? Cả Tiểu Vĩ nữa, em cũng đừng nói lung tung trước mặt bà nội." Nguyễn Tuấn nghĩ nhiều hơn hai em trai, ngay lập tức dặn dò bọn họ.
Nguyễn Vĩ rất tin phục người anh trai hơn mình 5 tuổi này gật gật đầu.
Dưới ánh mắt uy nghiêm của Nguyễn Tuấn, Nguyễn Thỉ cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Nguyễn Tuấn cho rằng chuyện này coi như là kết thúc, lại không biết bởi vì dấu giếm như thế lại dẫn tới sự việc xảy ra ngày hôm sau!
_____________
Ngày hôm sau.
Đám người Nguyễn Tuấn quay lại trường học, buổi tối Nguyễn Kiến Đảng không có quay về ăn cơm. Liễu Chiêu Đệ cho rằng anh vẫn ở ngoài ruộng nên cũng không để ý, bởi vì anh sẽ không trở về đúng giờ cơm, cho nên chỉ để phần cơm lại cho anh.
Nhưng đã hơn 8 giờ tối, trời đã tối đen, Nguyễn Kiến Đảng vẫn chưa quay trở về, cô ta mới bắt đầu lo lắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]