15 tháng 4, ngày hôm ấy trời còn chưa có sáng, toàn bộ Đại đội số 6 đều biết tường nhà họ Nguyễn bị một đầu lợn rừng đâm thủng một lỗ to, có không ít người tới xem náo nhiệt, cũng có không ít người đến mỉa mai, dựa theo giá thịt bây giờ, một con lợn rừng to này phải bằng hai ba tờ đại đoàn kết đấy!
Người khác một năm cũng không kiếm được ngần ấy tiền đâu, nhà bà cứ như vậy nhặt không một con heo to, thật sự quá là may mắn luôn.
Đương nhiên cũng có người nói đây không phải là may mắn, bằng không vì sao không đâm vào nhà người khác mà chỉ đâm vào nhà họ Nguyễn chứ.
Chỉ là mặc kệ người khác nói cái gì, từ tờ mờ sáng người nhà họ Nguyễn đã bắt đầu bận việc, rất nhiều hương thân đều tới hỗ trợ giết heo.
Nguyễn Kiều Kiều ngồi trên ghế, tay cầm trứng gà tự lột ăn. Bây giờ người lớn trong nhà đều bận hết, các anh trai cũng rất vội, chỉ có cô ngồi ở đây ăn sáng.
"Như vậy là không tốt!" Không biết từ lúc nào tiểu phản diện đã lại gần cô, nhíu mày nói.
Nguyễn Kiều Kiều còn đang nhìn mọi người đi tới đi lui bên ngoài nên không để ý tới hắn.
Tiểu phản diện lại đi đến trước mặt, chặn tầm nhìn của cô, lặp lại lần nữa: "Như vậy, không tốt!" Hai chữ phía sau lại càng nhấn mạnh thêm.
"....." Nguyễn Kiều Kiều.
"Không tốt!" Tiểu phản diện lặp lại lần nữa, giọng điệu càng thêm nghiêm túc.
"Vô nghĩa!" Nguyễn Kiều Kiều bùng nổ, thở phì phì đẩy hắn ra. Sao cô lại không biết như vậy là không tốt cơ chứ? Nhưng mà cô cũng rất tuyệt vọng có được không! Cô có thể làm gì bây giờ! Cô chỉ là nằm mơ thấy lợn rừng, nó lại đâm đầu chết ở nhà cô, cô còn sợ hơn bất kỳ ai có được không?
Chỉ sợ sau này còn có mãnh thú lớn hơn, cái thân thể nhỏ bé này của cô bị nó húc một phát là ăn tỏi luôn đấy! Nếu mà còn ngộ thương tới người nhà họ Nguyễn thì cô có chết cả trăm lần cũng không đủ!
Hứa Tư bị Nguyễn Kiều Kiều đẩy đến lảo đảo, suýt thì ngã dập mông. Hắn lui về sau mấy bước, tức giận nhìn Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt hơi hoảng loạn.
Thấy hắn như vậy, Nguyễn Kiều Kiều càng thêm bực bội, lần đầu tiên cảm thấy bàn tay vàng này của mình cũng không phải là chuyện gì tốt, đặc biệt là bây giờ cô thật sự chưa thể khống chế được nó.
Nguyễn Kiều Kiều trừng hắn một cái, xoay người đi về hướng sân sau.
Lúc này sân sau không có ai, Nguyễn Kiều Kiều ngồi xuống cạnh ngưỡng cửa, nhìn vách tường bị đâm thủng một lỗ lớn, khuôn mặt nhỏ bé càng thêm buồn rầu.
Hứa Tư ngồi xuống cạnh Nguyễn Kiều Kiều, duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của cô, lặng lẽ nhìn, giống như muốn an ủi cô vậy.
Cũng không biết vì sao, vừa rồi Nguyễn Kiều Kiều còn đang tâm phiền ý loạn, sau khi bị hắn nắm tay, trong lòng cô lại bình tĩnh lại.
Ánh mắt bình thản, lại nghĩ tới kiếp trước.
Kiếp trước khi cô vẫn còn là một con mèo, mùa đông trong rừng rậm thật sự rất khổ sở, lạnh lẽo vô cùng. Ngủ ở trên mặt đất thì sợ dã thú, ngủ ở trên cây thì lại sợ lạnh, cho nên cô thường xuyên ngủ không ngon.
Nhưng sau có mấy lần khi cô ngủ say, luôn có cảm giác bản thân giống như bị ai đó che chở trong lồng ngực, cảm giác đó thật sự quá ấm áp, rất có cảm giác an toàn, giống như là cảm giác bây giờ khi được tiểu phản diện nắm tay vậy.
Nguyễn Kiều Kiều quay đầu nhìn hắn, có chút do dự: "Vừa rồi em không cố ý nổi giận với anh, anh đừng tức giận nhé?"
Hứa Tư nhìn cô, gật gật đầu.
Nguyễn Kiều Kiều cười, móc ra một quả mận siêu to siêu hồng từ trong túi đưa cho hắn: "Nè, đây là bà cho em đấy, quả này lớn nhất, chín nhất, em vẫn không nỡ ăn. Bây giờ cho anh nè."
Kỳ thật Hứa Tư không thích ăn mấy loại quả chua thế này, nhưng khi nghe thấy Nguyễn Kiều Kiều không nỡ ăn nhưng lại đưa cho hắn thì liền nhận lấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]