"Mẹ, cảm ơn mẹ." Nguyễn Kiến Quốc cũng không biết nên nói gì, ông biết lần này mình rời đi có ý nghĩa như thế nào, nhưng ông thật sự không thể buông xuống được.
Ở mấy Đại Đội chỗ bọn họ, lúc trước có mười mấy thanh niên trí thức, rất nhiều người ở lại kết hôn sinh con. Nhưng khi kỳ thi Đại học khôi phục lại, hầu hết các thanh niên trí thức không phân biệt là nam hay nữ đều vứt bỏ nơi này rời đi, cho dù có con trai con gái, mấy đứa bé đều sắp trưởng thành cũng đều như thế.
Nhưng Nguyễn Kiến Quốc tin tưởng Thư Khiết, bà tuyệt đối không phải loại người này.
Nếu ông không đi tìm bà, tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, cả đời này ông sẽ không an tâm được.
Nếu.... Nếu cuối cùng kết quả không như ý, vậy thì ông cũng sẽ nhận mệnh....
"Nói nhảm gì đó. Cả ngày hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi, mau đi ngủ đi. Hôm nay để Kiều Kiều ngủ với anh trai." Nguyễn Lâm thị không thèm để ý vẫy vẫy tay.
"Dạ." Nguyễn Kiến Quốc gật gật đầu: "Con đi xem bọn trẻ đã."
Nguyễn Kiệt và Nguyễn Kiều Kiều ở trong phòng nghe vậy đều giật mình, đồng thời xoay người lại. Nguyễn Kiệt thì không sao, Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đẹp trai của Nguyễn Kiệt, suýt chút nữa gào lên.
Nguyễn Kiệt che miệng em gái, hai người cùng nhau rón rén quay về giường.
Khi Nguyễn Kiến Quốc tiến vào, cả hai đều nhắm mắt lại giả vờ ngủ, chờ Nguyễn Kiến Quốc nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-sach-meo-map-o-thap-nien-80-lam-doan-sung/2022406/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.