Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 43: Về sau phải yêu thương phu nhân nhiều hơn

Lệ Lăng Phong xoay người nhìn anh, đôi con ngươi phản chiếu lại ảnh ngược của Giản Thành Hi.

Người hắn cao to như vậy, mà chàng vợ nhỏ của hắn lại nhỏ xinh như vậy. Cơn nóng như đang càn quét khắp cơ thể hắn, Lệ Lăng Phong cất tiếng nói trầm trầm khàn khàn: “Em có biết em đang nói gì không?”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, khẽ gật gật đầu: “Em…..em biết.”

Lời anh vừa dứt, sự tự chủ cao mà Lệ Lăng Phong vẫn luôn lấy làm tự hào cũng đồng thời sụp đổ như tro như bụi.

“Rầm!”

Cửa phòng nghỉ bị hắn hung hăng đóng sập lại.

Phòng nghỉ đặc quyền của nguyên soái có chiếc giường đơn, một bóng dáng nhỏ bé bị đè xuống giường.

Đây là lần đầu tiên họ hôn môi.

Khác với nụ hôn trán lần trước, lần này là một nụ hôn thực sự, môi răng quấn quýt cùng một cái ôm thân mật. Xung quanh chóp mũi Giản Thành Hi tràn ngập mùi hương nam tính vừa mạnh mẽ vừa bá đạo.

Khí thế cường bạo của người thú tạo cảm giác áp bách khiến tinh linh nhỏ bé cảm thấy sợ hãi.

Giản Thành Hi theo bản năng muốn rút lui, nhưng bàn tay to lớn của Lệ Lăng Phong lại nâng gáy anh lên, dựa lực mà khiến nụ hôn càng sâu hơn.

Hai người quấn lấy nhau.

Nụ hôn của Lệ Lăng Phong vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, giống như con người hắn vậy.

Mãi đến lúc Giản Thành Hi cảm thấy không hít thở nổi nữa mới được thả ra. Đôi mắt anh ướt nước, khuôn mặt ửng hồng cùng đôi môi đỏ mọng.

Họ cùng cảm nhận nhịp đập trái tim và hơi ấm của nhau.

Quần áo rơi vãi khắp nơi trên mặt đất.

Tay Lệ Lăng Phong vì hàng năm chinh chiến sớm đã bao phủ một tầng vết chai mỏng.

Giản Thành Hi rưng rưng nước mắt, thể chất vẫn như cũ khó thay đổi được. Anh nhỏ giọng nói, âm thanh mang theo sự run rẩy: “Đau……”

Động tác Lệ Lăng Phong dừng lại.

Hắn nhìn đôi mắt Giản Thành Hi đang rưng rưng nước mắt thút thít khóc. Đôi mắt này lúc ngập tràn ý cười xinh đẹp cực kỳ, không nghĩ tới lúc khóc lên cũng xinh đẹp không kém phần.

Muốn khiến em ấy khóc mãi quá.

Nhưng mình cũng hy vọng em ấy sẽ luôn mỉm cười.

Khuôn mặt lạnh lùng người đàn ông tối lại. Đôi mắt đen láy lạnh nhạt vô tình lúc này đang rũ xuống nhìn anh, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay thô ráp của mình vuốt qua khoé mắt Giản Thành Hi.

Giản Thành Hi mở to mắt nhìn hắn, hàng lông mi còn mang theo ánh nước lấp lánh.

Anh nghe thấy giọng Lệ Lăng Phong truyền đến bên tai: “Đừng khóc.”

Giường khẽ lung lay nhẹ.

Lệ Lăng Phong từ trên giường đứng xuống.

Giản Thành Hi mê mang nhìn hắn.

Lệ Lăng Phong đứng cạnh giường, thân hình cao to trầm ổn như núi. Bộ quân phục luôn được cài kín mít nghiêm trang cũng bị kéo ra, để lộ khuôn ngực rắn chắc đầy cơ bắp, đâu đâu cũng toả ra hormone nam tính cực quyến rũ.

Dược tính của thuốc vẫn còn.

Hơn nữa, được ân ái cùng người yêu trong thời kỳ hoá thú là việc làm người rất khó mà kiềm chế nổi.

Nhưng Lệ Lăng Phong vẫn như cũ quan tâm đến anh hơn cả, giọng hắn trầm khàn cực nam tính: “Em sợ đau, tôi sẽ tổn thương em mất.”

Giản Thành Hi ngỡ ngàng nhìn hắn xoay người định bước về phía phòng tắm dội nước lạnh.

Rõ ràng tình hình của Lệ Lăng Phong không tốt lắm.

Có lẽ cũng là do sắp đến thời kỳ hoá thú mà cánh tay hắn nổi đầy gân xanh, khắp người đều toả ra khí thế đáng sợ doạ người khác không dám tới gần.

Lúc Lệ Lăng Phong định bước đi, lại có người níu hắn lại.

Là một cánh tay trắng như tuyết.

Đôi mắt Giản Thành Hi ngập nước nhìn hắn, mềm mại nói: “Không……không cần đi đâu.”

Anh cũng chẳng dùng bao nhiêu lực, vẫn đủ để người thú mạnh mẽ kia dừng bước.

Giản Thành Hi mím môi, tay có chút run rẩy, hít sâu một hơi, nói: “Có, có thể thử cách không đau xem sao…..”

Lệ Lăng Phong hơi bất ngờ ngoái đầu lại nhìn anh.

Giản Thành Hi nhìn nơi đang ngẩng cao đầu của hắn, cố điều chỉnh hơi thở, ngón tay thon dài tinh xảo khẽ cuộn lại: “Anh thấy thế nào…..?”

Lệ Lăng Phong: “……”

Hắn dừng bước.

Thời kỳ hoá thú của người thú cực kỳ khao khát sự an ủi của bạn đời. Trước nay đều là hắn tự mình nhẫn nhịn chịu đựng.

Thế nhưng hôm nay, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.

Vợ nhỏ của hắn, so với bất kỳ loại thuốc giải nào đều hữu dụng hơn nhiều.

Em chính là thuốc giải của tôi.

*

Đầu giờ chiều

Hai nhóc con được đưa đi xem những bộ cơ giáp quân đội tân tiến, còn cả nghi thức duyệt binh nữa.

Lệ Trầm cũng là lần đầu tiên được quan sát bộ cơ giáp ngoài đời thật hoàn toàn khác với hình ảnh một chiều trong sách hay mô hình mô phỏng nhỏ. Đôi mắt cậu nhóc sáng rỡ lên.

Binh sĩ đang điều khiển bộ cơ giáp thấy cậu nhóc hứng thú, cố ý bắt chuyện: “Chờ cháu trưởng thành rồi, cháu cũng sẽ có cơ hội học cách điều khiển cơ giáp rồi.”

Lệ Trầm lên tiếng: “Cháu muốn học chế tạo ra bộ cơ giáp lợi hại.”

Binh sĩ điều khiển cười cười, tựa hồ cũng không quá để bụng lời cậu nhóc nói: “Bạn nhỏ này quyết tâm lớn phết nhở. Chế tạo cơ giáp ấy hả, thế cháu có biết điều khiển nó chưa?”

Lệ Trầm: “Cháu xem video rồi.”

Binh sĩ điều khiển không quá để tâm: “Xem video ai chẳng xem được. Xem với thực hành khác nhau hoàn toàn đó nha. Cháu nghĩ mình là thần đồng có thể vừa xem qua cái là điều khiển được luôn à?”

Lệ Trầm trầm mặc không nói gì.

Đúng lúc này, đài kiểm soát không lưu truyền đến thông báo: “Số hiệu 03, rẽ trái 130°, phía trước có tàu chiến cần hạ cánh, chú ý tránh né.”

Đây là hiệu lệnh tạm thời.

Binh sĩ điều khiển chỉ coi Lệ Trầm là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, cười đùa: “Cháu xem, cơ giáp cũng không chỉ đơn giản như cháu nghĩ thôi đâu, phải biết hành động những lúc có nguy hiểm, không phải như mấy món đồ chơi mô hình của cháu đâu. Nếu cháu gặp tình huống này cháu có xử lý được không?”

Cậu nhóc nhỏ bé đứng cạnh cậu ta, chiều cao thậm chí còn chẳng với nổi tới bảng điều khiển.

Lệ Trầm ngẩng mặt lên. Khuôn mặt cậu nhóc non nớt nhưng rất thanh tú.

Dưới ánh mắt ngơ ngác ngỡ ngàng của cậu binh sĩ điều khiển mà trèo lên ghế phụ, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay lái.

Ngay lúc cậu binh sĩ kia chưa kịp phản ứng lại mà ngăn cản———

Ánh mắt Lệ Trầm cực kỳ kiên định. Đôi bàn tay cậu thoăn thoắt nhảy múa trên bảng điều khiển.

Binh sĩ điều khiển: “Ấy!…….Cháu!”

Chiếc cơ giáp di chuyển, dưới sự chỉ huy của đài kiểm soát hoàn thành tuyến đường tránh va chạm với số hiệu 02. Con tàu lách mình một cái, vòng một đường cong hoàn mỹ, tính toán chuẩn xác không lệch một ly.

Cậu binh sĩ điều khiển thấy vậy mà trợn tròn mắt há hốc mồm.

Anh ta nhìn Lệ Trầm, Lệ Trầm cũng nhìn anh ta. Cậu nhóc khá trầm tính mở miệng hỏi: “Là làm thế này ạ?”

Binh sĩ điều khiển: “…..”

Sao lại thế này???

Mỗi người điều khiển bọn họ đều phải trải qua tầng tầng chọn lọc, còn phải học tập rèn luyện thật lâu thật lâu mới có thể lên khoang điều khiển cơ giáp. Ấy vậy mà cậu nhóc trước mắt lại chỉ cần xem qua video liền làm được??!!

Phải biết rằng, là một quân nhân, chưa trải qua bất kỳ buổi huấn luyện đã có thể tay không điều khiển bộ cơ giáp ấy, mới chỉ có duy nhất một người, chính là nguyên soái Lệ Lăng Phong của bọn họ thôi đấy!!!

Cậu nhóc này là con cái nhà ai vậy?

Lợi hại thế không biết???

Binh sĩ điều khiển cố giữ thái độ trách nhiệm mà mở miệng hỏi: “Cháu là con nhà……?”

Đang nói, bỗng khoang điều khiển bị mở ra, Lệ Lăng Phong từ ngoài bước vào.

Còn cả phó chỉ huy ôm Lệ Toái Toái đi theo phía sau.

Nguyên soái bước từng bước vững vàng đi vào, mang theo khí thế không giận tự uy, Lệ Lăng Phong nhìn hai người trong khoang điều khiển.

Binh sĩ điều khiển có chút hoảng loạn vội đứng dậy cúi chào: “Nguyên soái!”

Lệ Lăng Phong gật đầu coi như đáp lại.

Phó chỉ huy từ phía sau đi tới, cười nói: “Thằng nhóc cậu kĩ thuật tiến bộ nhiều phết rồi nhở, thao tác thành thạo hơn nhiều rồi. Cú lộn vòng trên không kia bọn tôi đều thấy được đấy.”

Bầu không khí lập tức chìm vào sự im lặng chết chóc.

Lúc phó chỉ huy nhìn sang ghế lái phụ, thấy Lệ Trầm đang ngồi đó liền sửng sốt, một bộ không thể tin nổi nhìn về phía cậu binh sĩ điều khiển kia.

Binh sĩ điều khiển: “……” Tôi từ chức được rồi.

Lệ Lăng Phong nhìn con trai đang ngồi trên ghế, trầm giọng gọi: “Lệ Trầm.”

Cậu nhóc từ trên ghế trèo xuống.

Lệ Lăng Phong bước đến bế cậu nhóc lên: “Con làm gì vậy?”

Cậu binh sĩ kia không ngờ cậu bé này lại chính là con trai của Lệ Lăng Phong!

Quả nhiên là cha nào con nấy, đều giỏi như vậy…….

Binh sĩ điều khiển vội vã cố gắng giải thích giúp cậu nhóc: “Thưa ngài, cậu bé này rất có thiên phú đấy ạ. Cậu bé vừa mới thử điều khiển một chút, cú lộn vòng hoàn hảo vừa rồi cũng là cậu bé làm!”

Vốn nghĩ Lệ Lăng Phong sẽ quan tâm khen ngợi con trai, nào ngờ……

Lệ Lăng Phong nhìn về phía Lệ Trầm: “Con điều khiển?”

Lệ Trầm gật đầu.

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Lệ Lăng Phong không chút thay đổi: “Con nắm chắc mấy phần mà dám tự ý điều khiển?”

Lệ Trầm nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Chín phần ạ.”

Có thể nói cậu nhóc đã thực hiện một thao tác rất ưu tú.

Nhưng mà———

Sắc mặt Lệ Lăng Phong vẫn như cũ. Đôi con ngươi người đàn ông đen láy, giọng nói vững vàng ổn định: “Tàu chiến quân đội khác trò chơi chiến đấu của con rất nhiều. Một khi có sai lầm liền dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Không nắm chắc mười phần thì tuyệt đối đừng có mà tự tiện hành động, hiểu chưa?”

Hắn lúc dạy dỗ con cái rất nghiêm khắc, cũng không vì con còn nhỏ mà nuông chiều dung túng.

Hai cấp dưới đứng đằng sau mà trợn tròn mắt.

Phó chỉ huy khẽ liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Tướng quân này, lúc trước lúc ngài chinh chiến với quân Trùng tộc, không phải ngài cũng…..”

Không phải ngài cũng là lần đầu tiên điều khiển cơ giáp à?

Phó chỉ huy khẽ nói ở trong lòng.

Lệ Lăng Phong quay đầu thờ ơ nhìn anh ta, nhàn nhạt lên tiếng: “Này không giống nhau.”

Phó chỉ huy nghi hoặc nhìn hắn.

Thân hình Lệ Lăng Phong cao lớn đứng thẳng tắp, giọng nói thản nhiên lại vẫn mang theo sự kiêu ngạo đầy tự tin. Chỉ là hắn tự tin ngạo mạn cũng đúng. Người đàn ông năm đó cũng chưa trải qua buổi huấn luyện nào đã dám điều khiển cả một bộ cơ giáp đi chiến đấu, lúc này điềm nhiên nói: “Lúc đó tôi đã nắm chắc mười phần rồi.”

Phó chỉ huy cùng cậu binh sĩ điều khiển: “……”

Đúng là chẳng chừa đường sống cho người ta mà.

Kết thúc buổi thị sát, một nhóm các binh sĩ nối đuôi nhau bước xuống khỏi những con tàu chiến.

Lệ Toái Toái bước đi bên cạnh hắn, cô nhóc cả người ngập tràn sự vui vẻ phấn chấn. Cô nhóc ngẩng đầu nhìn cha mình: “Cha ơi, ba ba sao chưa đến ạ?”

Lệ Lăng Phong đã đổi một bộ quần áo khác.

Từng bước chân người đàn ông đều vững vàng nhịp nhàng, dường như tâm trạng đang cực kỳ tốt, thậm chí có thể nói là nét mặt tươi sáng ngời ngời cũng được.

Lệ Toái Toái ngẩng khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghi hoặc lên nhìn cha.

Lệ Lăng Phong nhớ tới người đang nằm trên giường, sự lạnh nhạt nơi đáy mắt cũng được thay thế bằng sự ấm ấp. Hắn nhẹ nhàng trả lời con gái: “Ba ba con bảo ba có hơi mệt, nên cha muốn để ba con nghỉ ngơi.”

Lệ Toái Toái ngờ vực hỏi lại: “Thế nhưng chú có nói tối nay ăn cơm sớm, ba ba không đến ăn ạ?”

Lệ Lăng Phong mặt không đổi sắc, ý vị sâu xa mà nói: “Ba con ăn no rồi.”

Lệ Toái Toái: ?

*

Tối

Phòng ăn ở quân doanh cực kỳ náo nhiệt.

Lúc Giản Thành Hi đi đến, mọi người ai ai cũng cười nói rộn ràng. Hôm nay là ngày kiểm duyệt mỗi tháng một lần, thực đơn hôm nay cũng sẽ có rất nhiều món thịt. Lúc anh bước đến đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng lan toả khắp nơi.

Anh nghe thấy tiếng con gái hô lên từ xa: “Ba ba ơi!”

Giản Thành Hi nhìn thấy con gái liền đi qua.

Lệ Toái Toái bổ nhào vào lòng hắn, theo bản năng muốn được ba ba ôm lên.

Nhưng mà tay Giản Thành Hi nhức mỏi, chân cũng bủn rủn không có sức, chỉ đành đổi sang xoa xoa đầu con gái, quan tâm hỏi thăm: “Hôm nay đến chơi có vui không?”

Lệ Toái Toái gật đầu đáp: “Vui lắm ạ!”

Giản Thành Hi kiên nhẫn hỏi thăm con gái: “Con chơi trò gì thế?”

Lệ Toái Toái: “Chú đưa con đi chơi bắn súng ạ, chú còn bảo lần sau sẽ dạy con săn thỏ nữa đấy!”

“…….”

Đúng là một trò chơi vui vẻ.

Chỉ là không biết mấy bạn thỏ có vui nổi không.

Giản Thành Hi đang muốn nêu cảm nghĩ, lại nghe thấy Lệ Toái Toái hỏi thăm ngược lại mình: “Ba ba, sao giọng ba khàn thế?”

“A!” Giản Thành Hi hắng giọng, chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Ba ba ăn gì đó nên bị sặc thôi.”

Trời ạ.

Hãy bỏ qua cho lời nói dối này của con!

Đôi mắt Lệ Toái Toái hồn nhiên: “Ba ăn gì mà bất cẩn thế?”

Giản Thành Hi lắp bắp: “Là, là, dù sao cũng không phải món gì ngon đâu.”

Mọi người đang ăn tối ở nhà ăn cách đó không xa.

Lệ Lăng Phong bước tới, ôm con gái lên, nhìn Giản Thành Hi từ đầu tới chân: “Em tỉnh rồi à?”

Giản Thành Hi gật đầu. Lúc nói chuyện với con gái anh cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì lắm, nhưng lúc này nhìn thấy Lệ Lăng Phong, chợt nhớ lại mấy hình ảnh ban nãy, cả mặt anh chưa gì đã đỏ bừng lên.

Mùi thịt nướng trong nhà ăn thơm quá.

Bụng anh cũng sôi ùng ục lên rồi.

Lệ Toái Toái nghe được, bé ngẩng đầu hỏi ba: “Ba ba, ba đói bụng rồi ạ?”

Giản Thành Hi trả lời con: “Có một chút.”

“A!” Lệ Toái Toái quay đầu lại: “Nhưng không phải cha nói ba ba đã ăn no rồi mà?”

Giản Thành Hi: “……”

Anh quay sang liền lập tức đối diện với ánh mắt Lệ Lăng Phong.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng thẳng ở đó, đã khác hoàn toàn so với bộ dáng điên cuồng mất khống chế lúc chiều, dường như đã trở về với hình tượng trầm ổn hàng ngày.

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống anh, đôi con ngươi đen láy, hắn hỏi: “Em đói chưa?”

Rõ ràng là một cuộc hội thoại rất đúng đắn. Kết quả giọng nói trầm trầm khàn khàn cực quyến rũ của hắn khiến anh bỗng hoảng hốt nhớ lại buổi chiều này, lúc ấy hắn cũng dùng âm thanh gợi cảm đó ghé vào tai anh nói. 

Giản Thành Hi không khống chế nổi dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhưng vẫn gật gật đầu trả lời: “Có chút…..”

Lệ Lăng Phong cũng gật đầu: “Vậy qua đây ăn chút gì đó đi.”

Bọn họ ngồi ở bàn chủ.

Lần kiểm duyệt này cũng có một vài người nhà quân nhân khác đến thăm.

Một tháng chỉ có một cơ hội được đến tham quan như này, đồng thời cũng chỉ có hôm nay các binh sĩ mới tổ chức một bữa linh đình toàn thịt với thịt như này.

Giản Thành Hi ngồi xuống.

Bên cạnh anh cũng là một vị tướng chỉ huy đang mải mê ăn thịt nướng.

Giản Thành Hi nhìn thấy trên bàn có rất ít trái cây, đến cả rau dưa cũng không có mấy mà có chút ngạc nhiên.

Vị tướng kia có làn da ngăm đen thô ráp, thoạt nhìn không giống người Thành Thiên Không sống trong nhung lụa cho lắm. Anh ta đang mải mê ăn thịt, thấy Giản Thành Hi tới cũng nhiệt tình hô lên: “Xin chào phu nhân, ngài tới rồi à, mau ngồi xuống ăn thịt nhiều nhiều chút!”

Giản Thành Hi gật đầu, nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Anh nhìn vị tướng nọ, có hơi chần chừ.

Sau cùng Giản Thành Hi vẫn không nhịn được, hỏi: “Anh ăn nhiều thịt nướng như vậy dễ ngấy lắm đấy, nên ăn cùng chút rau dưa các thứ vẫn tốt hơn.”

Vị tướng nọ vẫn tiếp tục, vừa ăn thịt vừa trả lời anh: “Rau dưa đắt lắm, nào có đủ ăn đâu. Chúng tôi chỉ là đồ quê mùa, có thể ăn được nhiều thịt như này đã là khá lắm rồi. Bình thường huấn luyện cũng chỉ có uống dịch dinh dưỡng là chính, mấy loại trái cây rau dưa này tôi muốn để phần vợ con tôi thôi!”

Giản Thành Hi lúc này mới chú ý tới có một người phụ nữ đang ngồi cạnh anh ta.

Trông có vẻ như là một người khá thật thà, chất phác.

Người phụ nữ lớn lên khá xinh đẹp, nhưng dường như nhiều năm vất vả làm lụng khiến cô trông có phần vàng vọt xanh xao. Cô gái nở nụ cười với anh: “Chào phu nhân.”

Giản Thành Hi cũng lập tức đáp lại: “Chào cô.”

Trước mặt cô gái có đặt không ít các loại hoa quả cùng rau dưa, nhưng cô cũng chẳng động đến.

Bên cạnh cô còn có một đứa bé mới chỉ tầm 1-2 tuổi.

Hoá ra những món này đều là để dành lại cho con ăn.

“Vất vả lắm mói có chút đồ ngọt cho con ăn.” Người phụ nữ có chút thẹn thùng giải thích với Giản Thành Hi: “Con tôi trước kia chưa được ăn qua mấy món này bao giờ.”

Rất nhiều sĩ quan mới được bổ nhiệm, đa phần đều là đến từ Thành Phố Ngầm.

Lúc trước, bọn họ đa phần đều chỉ là dân thường.

Giản Thành Hi nhìn nụ cười chất phác của người phụ nữ, suy nghĩ trong lòng bỗng có chút rối loạn.

Mức tiêu thụ ở Thành Thiên Không quá cao, là nơi cực kỳ xa xỉ, giá trái cây với rau dưa các loại ở chợ đều cao đến mức nực cười.

Đối với rất nhiều người, thậm chí một bữa ăn ngẫu nhiên thôi đã là một điều gì đó quá xa xỉ rồi.

Là ai đặt ra quy luật nhân sinh bọn họ phải sống trong vất vả nặng nhọc!

Vì sao dân chúng Thành Phố Ngầm đều khổ như vậy?

Bỗng giọng nói Lệ Toái Toái truyền đến: “Ba ba, Toái Toái muốn ăn thịt.”

Giản Thành Hi lấy lại tinh thần, hỏi lại con: “Toái Toái muốn ăn quả ngọt đúng không? Để ba lấy cho con vài quả.”

“Không cần đâu ạ.” Giọng nói Lệ Toái Toái mềm mại non nớt dễ thương cực kỳ: “Chiều ba ba hái được nhiều, quả ngọt lắm, Toái Toái ăn cũng no căng cả bụng rồi.”

Giản Thành Hi nghe thấy lời con gái nói mà bỗng thấy nghẹn ngào.

Nếu anh có thể tự trồng quả ngọt cho người dân Thành Phố Ngầm cùng ăn, giúp đỡ mọi người có cái ăn cái mặc, cũng chẳng cần đồ nhập khẩu từ các hành tinh khác nữa thì sao nhỉ?

Anh đang mải nghĩ ngợi——

Bỗng một miếng thịt đã được nướng kĩ được bỏ vào bát anh.

Giản Thành Hi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Lăng Phong, hắn nói: “Không phải em đói bụng à? Ăn đi.”

Thịt nướng có màu vàng kim giòn xốp, trông rất ngon mắt.

Giản Thành Hi gật đầu, đáp: “Vâng.”

Anh muốn vươn tay gắp lấy miếng thịt, nhưng kết quả cổ tay đau nhức đến mức cầm đũa cũng không xong.

‘Lạch cạch’ một tiếng, đũa liền rơi xuống đất.

“……..”

Tay Giản Thành Hi hơi run run.

Phó chỉ huy ngồi đối diện thấy vậy, hỏi thăm anh: “Tay phu nhân làm sao vậy?”

Giản Thành Hi nào dám nói tay mình vì sao mà bị vậy, chỉ đánh che che giấu giấu mà nói: “Không có gì đâu, chỉ là tôi, cái này, chiều nay tôi hơi mệt tí thôi, có lẽ là do làm việc nhiều quá nên bị mệt.”

Phó chỉ huy vừa nghe xong, liền cảm tình chân thành mà cảm thán mấy câu: “Phu nhân cần cù siêng năng thật đấy, hâm mộ tướng quân ghê.”

Các binh sĩ khác nghe vậy cũng lập tức ngốc nghếch phụ hoạ nói theo:

“Phu nhân vất vả rồi.”

“Xứng đáng làm chiến sĩ thi đua!”

“Phu nhân nhớ giữ gìn sức khỏe!”

Phó chỉ huy thậm chí còn ghé sát vào nói nhỏ: “Tướng quân hàng ngày ít để tâm đến phu nhân quá, sau này ngài nhớ phải chăm sóc phu nhân thật tốt, yêu thương phu nhân nhiều hơn nha!”

Giản Thành Hi: ?

Lệ Lăng Phong chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông không chút biểu cảm dư thừa. Hắn quay sang nhìn chàng vợ nhỏ của mình: “Ra là vậy à.”

Giản Thành Hi: “…….”

Là cái đầu anh ý.

Trời ơi tôi chớt mất.

*

Từ quân doanh trở về nhà trời cũng đã khuya.

Giản Thành Hi mới nghỉ ngơi trong phòng nghỉ một chút buổi chiều thực sự không đủ, vừa về giường đã lập tức chìm vào giấc ngủ dài.

Đến lúc tỉnh lại anh liền nghe thấy hệ thống thông báo: [ Anh đã thành công giúp nhân vật chính vượt qua cửa ải khó khăn, chỉ số an toàn của anh tăng lên đến 30% rồi ]

Giản Thành Hi ngẩn người: “Tăng?”

Hệ thống đáp: [ Dù sao tăng cũng không dễ dàng gì, chúc mừng ký chủ nha! Bây giờ chỉ số an toàn đã đủ để mở khoá hệ thống cửa hàng chúng tôi rồi, anh có thể chọn sản phẩm mình muốn mua để đổi! ]

Trong đầu Giản Thành Hi lập tức xuất hiện hình ảnh dao diện cửa hàng.

Trong cửa hàng có rất nhiều thứ có thể đổi được.

Được chia làm các khu: khu đồ ăn vặt, khu đồ dùng sinh hoạt, thậm chí còn có cả khu đạo cụ. Mỗi sản phẩm đều yêu cầu phải có tích phân mới đổi được, mà bây giờ anh mới tích được có 10 điểm.

Ánh mắt Giản Thành Hi không tự giác bị một khu này thu hút, anh hỏi: “Khu đạo cụ là thứ gì?”

Hệ thống giúp anh mở khu đạo cụ ra.

Giản Thành Hi vốn muốn đổi một ít đồ ăn gia vị gì đấy, kết quả khu đạo cụ vừa mở ra anh chợt ngẩn người. Khu đạo cụ thế mà còn có cả mảnh ký ức nhân vật chính?!

Hệ thống chu đáo giải thích cho anh: [ Mảnh ký ức nhân vật chính là hộp mù ngẫu nhiên. Có thể mở ra một khoảng cuộc đời cùng một vài thông tin bất kỳ liên quan đến nhân vật chính ]

Giản Thành Hi thấy được phía dưới hộp mù có ghi dòng chữ: Alice Jane.

Chính là nhân vật chính đối lập với con gái anh.

Giản Thành Hi không chút do dự nói: “Đổi cô bé.”

Hệ thống: [ Mảnh ký ức đã được mở, anh có thể xem xem ]

Giản Thành Hi vừa nhấn mở mảnh hồi ức của nhân vật chính, trước mắt liền hiện lên mấy dòng chữ: [ Mẹ Alice Jane đến từ Thành Phố Ngầm. Alice đã bị bắt phải rời xa mẹ từ nhỏ, tuổi thơ không mấy hạnh phúc ]

Mảnh ký ức của vai chính chỉ có ngắn ngủi vài câu như vậy.

Nhưng lượng thông tin Giản Thành Hi nhận được lại rất lớn.

Anh nhớ lại cô bé hồn nhiên vô tư ở cổng trường ngày đó, nhớ lại cả về người phụ nữ tộc Người Thú đã đến đón cô bé, cũng chính là mẹ đẻ của Alice.

Hệ thống không nói rõ, cái gọi là mảnh hồi ức này cụ thể là của năm bao nhiêu tuổi.

Nhưng hiện tại cô bé vẫn chưa cùng mẹ tách ra.

Giản Thành Hi thở dài, nói: “Tôi muốn là nhìn thấy được thông tin về mối quan hệ giữa Alice và Toái Toái, không ngờ lại là liên quan đến mẹ cô bé.”

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở anh: [ Cho dù có là chuyện gì xảy ra đi nữa, cho dù có phải tự bản thân nhân vật làm hay không, đều có thể dẫn đến sự thảy đổi tình tiết ở thế giới này ]

Giản Thành Hi: “Nhưng tôi đâu có quan biết mẹ Alice đâu, tôi biết thông tin này cũng thành vô dụng à.”

Hệ thống nói với anh: [ Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi ]

Giản Thành Hi cảm thấy cũng đúng.

Có vấn đề không giải quyết được thì cứ nằm yên để mọi chuyện đến đâu thì đến. Đây là đạo lý lớn nhất của một cá mặn đấy!

*

Lúc anh ngủ dậy, trời cũng đã sáng.

Giản Thành Hi ngồi dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai. Anh thử hoạt động cánh tay một chút, nào ngờ cảm giác nhức mỏi ấy vậy mà đã giảm đi rất nhiều.

Có người đẩy cửa bước vào.

Lệ Lăng Phong đã thay quần áo chỉnh tề xong xuôi từ sớm.

Người đàn ông mặc quân phục phẳng phiu cực uy nghiêm, hắn nhìn anh: “Dậy rồi đấy à?”

Giản Thành Hi gật đầu, nói với hắn: “Em cảm thấy tay đỡ đau nhiều rồi này.”

Lệ Lăng Phong: “Tối qua tôi tìm bác sĩ lấy thuốc, lúc em ngủ tôi đã bôi thuốc cho em.”

Giản Thành Hi trợn trừng hai mắt: “Hả?! Thế cô ấy……cô ấy biết, biết hết rồi?!”

Sau này anh sao còn mặt mũi đi gặp người khác nữa??!!

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn anh: “Ừ, cô ấy còn đưa thêm vài loại thuốc, bảo là để sau em dùng, em muốn xem không?”

“……”

Cô ấy lấy đâu ra mấy loại thuốc kì quái mà nhiều vậy?

*

Giản Thành Hi nhịn mấy lời khẩu nghiệp xuống, cuối cùng cũng xuống khỏi giường.

Vươn vai một cái, nhìn thời tiết bên ngoài. Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng rực rỡ rất sáng sủa.

Giản Thành Hi bước đến trước tủ quần áo để chọn đồ.

Lệ Lăng Phong thấy anh đi chân trần không đi giày thì khẽ nhíu mày: “Em đi giày vào.”

Giản Thành Hi đáp lại: “Trời đâu lạnh đâu.”

Anh muốn khoác một chiếc áo khoác mỏng, nhưng tìm mãi chẳng thấy. Vừa quay đầu lại đã thấy áo đang được Lệ Lăng Phong cầm rồi, anh tự nhiên nói: “Đưa em cái áo khoác trắng đấy với.”

Thoải mái sai vặt hắn.

Lệ Lăng Phong hơi ngạc nhiên, nhướng mày.

Giản Thành Hi nói xong cũng ngẩn ra một lúc, qua nửa phút mới nhớ lại những gì mình vừa nói. Có lẽ sau lần thân mật kia, giữa hai người họ dù ít dù nhiều cũng có chút gì đó khác xưa.

Một vị nguyên soái tàn nhẫn khát máu, ai nghe cũng sợ mất mật. Đôi tay hắn cũng đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người.

Giản Thành Hi có chút lúng túng, chỉ biết cười trừ mấy tiếng: “Để em tự mặc đi.”

Lệ Lăng Phong lại bước đến đưa áo khoác cho anh.

Giản Thành Hi không ngờ hắn sẽ thực sự đồng ý nghe mình sai vặt: “Anh…..”

“Không sao.” Lệ Lăng Phong dường như nhìn thấu sự rụt rè của anh, đôi mắt đen láy của hắn nhìn anh chằm chằm: “Lấy hộ em cái áo thôi mà.”

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra là anh nghĩ nhiều rồi. Ngài nguyên soái vẫn gần gũi thân thiện thế này cơ mà.

Ai ngờ———

Phía sau bỗng truyền đến giọng nói của hắn: “Dù sao cũng là do tôi cởi ra.”

Giản Thành Hi: “……?!”

Anh cái đồ lưu manh này!!!

*

Đầu giờ chiều

Giản Thành Hi đã bận rộn quanh quẩn được một hồi trong phòng bếp rồi.

Cuộc tụ tập tối qua khiến anh có thêm cảm hứng. Anh muốn buôn bán trái cây ở Thành Phố Ngầm, nhưng để cho tất cả người dân Thành Phố Ngầm ai cũng được ăn quả ngọt thì thế thôi vẫn chưa đủ.

Hiện tại anh không có thời gian để dựng sạp bán trái cây.

Anh cần mở một cửa tiệm.

Nhưng để mở một tiệm bán trái cây ở Thành Phố Ngầm cũng không phải việc dễ dàng gì.

Giản Thành Hi lại đưa Vượng Tài đến chỗ bác sĩ để khám chân.

Sau khi khám xong——

Cũng đúng lúc này có người đến phòng khám của bác sĩ để thăm người bệnh. Trong tay cậu ta còn xách theo mấy bình dịch dinh dưỡng với nhiều vị khác nhau.

Bác sĩ cùng người nhà chào hỏi: “Anh tới thăm bà đấy à.”

Cậu thanh niên người khổng lồ cười cười đáp lời: “Đúng thế, bà tôi lớn tuổi rồi, tôi đến đưa chút dịch dinh dưỡng cho bà uống bồi bổ sức khoẻ.”

Bác sĩ gật đầu: “Cậu đi đi, bà chắc nhớ cậu lắm đấy.”

Cậu thanh niên đáp một tiếng rồi lên tầng.

Giản Thành Hi đứng phía sau nhìn theo, bỗng anh nảy ra một ý———

“Tôi ở phòng khám của cô bán trái cây thì thế nào?” Giản Thành Hi nói: “Nếu người nhà đến thăm người bệnh mà muốn mua chút món ngon đến thăm, cô có thể bán cho bọn họ nha.”

Bác sĩ nói: “Chắc gì họ đã mua đâu, dù sao trái cây chua chát khó ăn, họ thà mua dịch dinh dưỡng còn hơn ấy chứ.”

Giản Thành Hi nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng trái cây tôi trồng không bị chua. Cô cứ thử xem sao đi, bán không được tôi lại nghĩ cách khác.”

Bác sĩ có chút khó xử.

Giản Thành Hi trợn trắng mắt, giơ tay nói: “Bán được thì chia đôi tiền.”

Bác sĩ lập tức cười tươi như hoa: “Tôi đảm bảo sẽ giúp anh đẩy mạnh tiêu thụ.”

Giản Thành Hi khịa cô: “Đã là phu nhân phó chỉ huy rồi, vẫn còn tham tiền như vậy cơ à.”

Bác sĩ cười tươi: “Phu nhân nguyên soái cũng cố gắng thế còn gì, chúng ta cũng giống nhau thôi, giống nhau thôi.”

“…….”

Này là mèo khen mèo dài đuôi đúng không?

*

Chiều, Giản Thành Hi quay về từ Thành Phố Ngầm để đến trường đón các con.

Nào ngờ, con gái vừa mới nhập học chưa bao lâu, anh đã được giáo viên hẹn gặp riêng để nói chuyện.

Cô giáo Lý chủ nhiệm lớp Lệ Toái Toái đến gặp anh, cười hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Được.”

Để con chơi ở sân thể dục trong trường, anh đi theo cô giáo đến văn phòng.

Lần trước cũng phải đến văn phòng khiến anh có dự cảm xấu, lo lắng không biết có phải con gái cũng bị người ta vu oan giống Lệ Trầm không.

Cô giáo Lý nói: “Anh Giản, đây là bảng điểm hai ngày nay của Toái Toái.”

Giản Thành Hi nghi hoặc nhận bảng điểm.

Sau đó anh liền thấy được thành tích lớp Ma Dược của con gái, tất cả đều là 0 điểm.

Giản Thành Hi hơi bất ngờ: “Sao lại thế này được?”

Cô giáo đẩy mắt kính, nói với anh: “Anh Giản này, Toái Toái ở phương diện điều chế ma dược rất có thiên phú. Theo lý mà nói, cháu hẳn phải là một người rất thích hợp để học ma dược, nhưng vấn đề là……”

Giản Thành Hi dò hỏi: “Vấn đề là gì vậy cô?”

Cô giáo đáp: “Tất cả các loại thuốc cháu điều chế ra, hầu như đều là thuốc độc.”

Giản Thành Hi trợn tròn hai mắt ngạc nhiên nhìn cô giáo.

“Tất cả những gì giáo viên lớp ma dược của chúng tôi là dạy đều là những kiến thức cơ bản nhất.” Cô giáo Lý nói: “Đa phần học sinh của chúng tôi đều thuộc tộc Tinh Linh và tộc Thiên Sứ, bởi vì các cháu có năng lực chữa lành. Thế nhưng sau khi tộc Tinh Linh trở nên khan hiếm, đa phần cũng chỉ còn lại tộc Thiên Sứ mà thôi.”

Giản Thành Hi hỏi: “Thế Toái Toái…..”

“Bé là bán tinh linh, nên bé bẩm sinh không có năng lực chữa lành.” Cô giáo thở dài, nói tiếp: “Nhưng bé rất có thiên phú ở mảng điều chế thuốc, thế nhưng hầu hết tất cả các loại thuốc cô bé điều chế ra đều là thuốc độc.”

Trong lòng Giản Thành Hi nặng nề tâm sự, anh hỏi tiếp: “Ý cô giáo là?”

Cô giáo Lý đẩy mắt kính, nói: “Nên tôi muốn khuyên anh thử xem xét lại liệu có nên tạm dừng chương trình học điều chế ma dược của bé lại hay không?”

Giản Thành Hi rốt cuộc đã nghe thấy điều anh vẫn luôn sợ hãi.

Cô giáo Lý an ủi anh: “Đây cũng là tốt cho cháu thôi.”

Cô vốn nghĩ Giản Thành Hi sẽ lập tức đồng ý.

Nào ngờ———

Giản Thành Hi rõ ràng có phần hơi do dự. Anh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Cô giáo này, đây không phải là chuyện tôi muốn tự ý quyết định là quyết định được. Tôi muốn về hỏi thăm ý kiến con gái tôi, bàn luận với cô nhóc một chút.”

Cô giáo Lý hơi bất ngờ: “Anh Giản, con còn nhỏ sẽ không hiểu chuyện, chuyện này anh tự quyết định là được mà?”

Cũng như các gia đình khác sẽ quyết định thay các con.

Đâu cần phải như Giản Thành Hi về hỏi thăm ý kiến con gái đâu chứ?

Bàn luận với một cô nhóc mới ba tuổi.

Này có phải là quá buồn cười rồi không.

…….

Giản Thành Hi đi ra khỏi văn phòng, không ngờ các bạn nhỏ không ra chỗ nào khác xa xa mà vui đùa ngay dưới tàng cây gần đó.

Chắc là vừa mới tan lớp.

Còn khá nhiều phụ huynh học sinh chưa đến đón, nên các bạn nhỏ cùng tụ tập lại nô đùa với nhau.

Lệ Toái Toái lại chỉ tự mình ngồi xổm cạnh cái xích đu ngắm bồn hoa.

Các bạn nhỏ khác đều tụ thành tốp năm tốp ba vui đùa với nhau. Chỉ có con gái anh lủi thủi một mình, bóng dáng cô nhóc nhỏ bé càng thêm phần cô độc.

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, ngẩng đầu gọi con gái: “Toái Toái ơi.”

Lệ Toái Toái đang ngồi xổm cạnh bồn hoa lập tức ngẩng đầu, vui mừng chạy nhào về phía anh: “Ba ba!”

Giản Thành Hi đón được con gái.

Lệ Toái Toái dường như rất kích động, cũng rất vui vẻ mà ôm cổ anh, hỏi: “Ba ba quay lại rồi ạ?”

Giản Thành Hi gật gật đầu.

Đôi mắt Lệ Toái Toái tròn xoe nhìn Giản Thành Hi: “Cô giáo nói gì với ba ba đấy ạ?”

Giản Thành Hi có hơi do dự không lên tiếng.

Thế nhưng anh dường như đã xem nhẹ trí thông minh của cô nhóc.

Nét tươi cười trên khuôn mặt Toái Toái dần rút đi. Cô nhóc an tĩnh nhìn anh, giọng nói non nớt mềm mại hỏi: “Ba ba, cô giáo đưa ba ba xem bảng điểm trên lớp của Toái Toái ạ?”

Giản Thành Hi không ngờ con gái lại thông minh như thế.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái, anh có chút đau lòng, xoa xoa đầu con: “Cô giáo tâm sự với ba mấy chuyện thôi.”

“Thành tích của Toái Toái không đạt tiêu chuẩn.” Khuôn mặt trắng nõn của Lệ Toái Toái có vẻ buồn buồn: “Nên cô giáo tìm ba ba nói chuyện đúng không?”

Giản Thành Hi trả lời con gái: “Cô giáo là quan tâm đến Toái Toái thôi, với cả cô ấy cũng thích con lắm đấy.”

Lệ Toái Toái nhìn Giản Thành Hi.

Đôi mắt đen láy của cô nhóc ngập nước. Khuôn mặt vẫn còn non nớt như vậy, nhưng cô bé dường như chuyện gì cũng hiểu.

“Ba ba.” Lệ Toái Toái nắm lấy tay anh, dè dặt hỏi: “Có phải cô không muốn con tiếp tục theo học lớp Ma Dược nữa đúng không ạ?”

Trong lòng Giản Thành Hi bỗng cảm thấy chua xót quá.

Trước anh cũng từng tính đến chuyện này.

Trong giấc mơ của anh, tương lai Toái Toái sẽ là một phù thủy bóng tối.

Cũng bởi vậy nên con gái anh mới phải chịu đựng nhiều sự ghen ghét đến thế.

Tất nhiên anh hy vọng con gái sẽ không đi theo con đường này.

Không phải vì anh thấy con đường này không tốt, cũng không phải vì anh ghét bỏ gì con đường này. Chỉ đơn giản là bởi vì anh muốn cuộc đời con gái anh có thể bình bình an an mà trải qua, rằng con gái anh sẽ chọn một con đường khác tốt hơn, dễ dàng hơn mà thôi.

Không bị bạn bè xa lánh, không bị người đời lên án chỉ trích.

Một con đường suôn sẻ hơn.

Người làm cha làm mẹ, đa phần đều không quá mong đợi con cái phải thành công rực rỡ hay gì cả.

Họ chỉ mong con cái họ có thể sống một cuộc đời hạnh phúc vui vẻ mà thôi.

Trong lòng Giản Thành Hi rầu rĩ, anh nhấc tay vuốt ve khuôn mặt con gái. Sau một hồi do dự, dường như anh đã hạ được quyết tâm: “Toái Toái có muốn học tiếp không?”

Nháy mắt bầu không khí như chìm vào sự yên tĩnh vô tận.

Xa xa là tiếng các bạn nhỏ đang nô đùa.

Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt đất, kéo bóng họ ra thật dài thật dài.

Lệ Toái Toái không quay đầu lại, giọng nói cô nhóc mềm mại non nớt nhưng vô cùng nghiêm túc: “Muốn ạ, ước mơ của Toái Toái là có thể trở thành một người phụ nữ lợi hại như bà hoàng hậu vậy.”

Mũi Giản Thành Hi chua xót, nhưng anh lại bật cười: “Thế sao?”

Anh không nói gì thêm.

Nhưng trong lòng đã đưa ra quyết định.

“Thế nhưng cô giáo dường như không muốn Toái Toái học tiếp lắm.” Lệ Toái Toái nhìn Giản Thành Hi, cô nhóc lấy thành phẩm mình đã điều chế ra: “Cô giáo nói ma dược của Toái Toái là xấu, là thứ vô dụng.”

Cho nên chẳng ai thích bé cả.

Giản Thành Hi nhìn bình nước thuốc trong tay con gái, lắc lắc đầu, bảo: “Không phải thế đâu.”

Lệ Toái Toái nghi hoặc nhìn ba ba. Giản Thành Hi vừa dắt tay con gái vừa nói: “Mỗi loại ma dược đều có tác dụng của riêng nó, chỉ là cô giáo chưa khám phá ra được thôi.”

Lệ Toái Toái ngẩng mặt lên: “Thật ạ?”

Giản Thành Hi gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi!”

Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài cổng trường.

Thời khoá biểu của Lệ Trầm và Lệ Toái Toái không giống nhau, thời gian tan học cũng khác. Lúc này Lệ Trầm vẫn chưa được tan.

Hai người vừa nói chuyện vừa bước đến cổng trường, đã thấy ở đó đang xảy ra chút tranh cãi, trong đó có một cô bé tóc xanh dương quen mắt nữa.

Alice đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay quản gia, vừa khóc vừa nói: “Không cần, cháu không về đâu.”

Quản gia bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, ông chủ mà biết sẽ tức giận đấy.”

“Tại sao mẹ cháu không đến đón cháu?” Khuôn mặt xinh đẹp của Alice ngập nước: “Mẹ cháu xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Cháu phải đi tìm mẹ cháu.”

Quản gia: “Tiểu thư, cô bình tĩnh lại đã, phu nhân chỉ là đang đi du lịch thôi mà.”

Alice kích động phản bác: “Ông nói điêu, cháu cảm nhận được hơi thở mẹ cháu rõ ràng vẫn đang ở Thành Thiên Không này mà, cháu muốn đi tìm mẹ cháu!”

Quản gia thấy không giấu nổi nữa, chuẩn bị dùng sức mạnh: “Tiểu thư đừng làm loạn nữa, các bạn học khác của tiểu thư mà nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào chứ?”

Hai người vẫn tiếp túc giằng co.

Cô bé quay đầu lại, đúng lúc thấy Giản Thành Hi cùng Lệ Toái Toái vừa đi ra.

Alice nhìn cô bạn cùng bàn lúc này còn tới xem mình, đôi mắt ngập nước nước: “Toái Toái, cậu đừng quan tâm tớ, mau đi đi.”

Lệ Toái Toái thờ ơ: “Toái Toái là đang đợi anh trai tan học.”

“……..”

Quản gia lại cho rằng Lệ Toái Toái là đồng bọn tiểu thư gọi tới cứu, liền trừng mắt mắng cô nhóc: “Nhóc con! Bớt lo chuyện bao đồng đi!”

Lệ Toái Toái liếc mắt nhìn ông quản gia một cái.

Giản Thành Hi thấy ông ta thế mà còn dám mắng con gái mình, lập tức muốn phản bác lại———

Nào ngờ Toái Toái lại dẫn đầu bước lên phía trước.

Alice vẫn đang thút thít khóc lóc: “Toái Toái, cậu đừng quan tâm tớ mà. Cậu cũng chỉ là một đứa bé thôi, không đánh lại ông ấy được đâu. Ông ấy không cho tớ đi tìm mẹ…….”

“Bùm!”

Quản gia mới vừa rồi vẫn còn ngang ngược bị cô nhóc hất thẳng ống thuốc vào mặt, lập tức ngã rạp xuống đất.

Lệ Toái Toái cầm trong tay cái bình không, tiện thể còn nhấc chân đá người quản giá mới vừa rồi còn mắng mình. Một loạt các thao tác diễn ra như nước chảy mây trôi.

Sau đó———

Cô nhóc dường như phản ứng hơi chậm, lúc lại mới quay đầu lại nhìn về phía Alice, cất giọng nói trong trẻo mang theo sự nghi hoặc: “Cậu vừa mới nói gì à?”

Alice: “…….”

Làm phiền rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.