Giản Thành Hi không dám bước tiếp nữa, anh quay đầu nhìn lên tầng, cả người đều cứng đơ ra.
Anh theo phản xạ bước lui về sau một bước.
Hệ thống: [ Chỉ số an toàn của anh giảm xuống còn 15%, chỉ số ở mức báo động, mong ký chủ chú ý ]
Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống anh. Người đàn ông có thân hình cao lớn khiến người ta cảm nhận được sự đè nén vô tận. Giọng nói chậm rãi khiến người khác cảm thấy sức ép vô hình: “Đứng ở cửa làm gì đấy?”
Một giọng nói đang điền cuồng vang vọng trong đầu anh.
Giản Thành Hi lại lui thêm một bước.
Hệ thống: [ Chỉ số an toàn của anh hiện tại giảm xuống còn 10%, nếu chỉ số an toàn thấp hơn 0, có khả năng anh sẽ chết ]
Cửa bởi vì Giản Thành Hi tựa lên mà phát ra tiếng “kẽo kẹt”, khẽ hé ra một khe hở. Cánh cửa mở ra, đôi mắt Lệ Lăng Phong cũng theo đó mà hơi nheo lại.
Dường như chỉ còn cách có một bước chân, Giản Thành Hi liền có thể chạy thoát khỏi đây.
Hệ thống: [ Hiện tại chỉ số an toàn giảm xuống còn 5% ]
Anh đứng lại.
Giản Thành Hi xoay người, đóng lại cánh cửa nãy bị đẩy ra một khe hở, nhanh chóng lên tiếng: “Tôi thấy cửa chưa đóng kĩ, cho nên ra đóng lại.”
Trong nhà lập tức chìm vào yên tĩnh.
Hơn nửa ngày———
Lệ Lăng Phong cong môi cười: “Thật không?”
Giản Thành Hi gật đầu như bổ củi, cố nở một nụ cười gượng: “Đúng thế mà.”
Hệ thống: [ Chỉ số an toàn tăng lên 10% ]
Bầu không khí xung quanh Lệ Lăng Phong dường như hoà hoãn hơn nhiều, hắn nói: “Tôi đã bố trí binh sĩ trực đêm bên ngoài rồi, em không cần lo về vấn đề an toàn đâu.”
Giản Thành Hi giải thích: “Chỉ là thói quen của tôi thôi.”
Lệ Lăng Phong gật đầu, đồng tình với anh: “Ừ, có ý thức đề phòng là tốt.”
Hệ thống: [ Chỉ số an toàn tăng lên 15% ]
Giản Thành Hi không tin nổi mấy cái chỉ số này còn có thể như tên lửa lên lên xuống xuống liên hồi như vậy. Anh ở trong lòng mắng hệ thống mấy câu, lại nhìn về phía Lệ Lăng Phong đang đứng ở đầu cầu thang tầng trên.
Người đàn ông cao lớn trên người vẫn mặc áo giáp bạc, cả người đều toả ra hơi thở chết chóc. Trông hoàn toàn không hợp với căn nhà cây cũ nát này.
Giản Thành Hi tò mò hỏi: “Sao anh chưa tắm?”
Lệ Lăng Phong: “Tôi không tìm thấy quần áo để thay.”
Giản Thành Hi vội nói: “Để tôi tìm quần áo mới cho anh.”
Lệ Lăng Phong nhàn nhạt gật đầu: “Cảm ơn.”
Hắn vừa dứt lời, Giản Thành Hi lại nghe thấy giọng nói cực kỳ thiếu đòn của hệ thống: [ Hiện tại chỉ số an toàn của anh là 20%, ở ngưỡng an toàn, mong anh tiếp tục phát huy ]
Giản Thành Hi nghĩ, sớm hay muộn sẽ có một ngày anh vặt sạch lông cái hệ thống này.
Bước vội lên tầng, lướt qua Lệ Lăng Phong đi vào phòng. Đây là phòng ngủ của Giản Thành Hi, cũng có thể nói là phòng cưới của nguyên chủ và Lệ Lăng Phong hồi trước. Trong này chỉ có đúng một chiếc giường của hai người, cùng một cái tủ quần áo khá xập xệ.
Nhưng hiện tại căn phòng cũng đã có sự thay đổi lớn so với căn phòng tồi tàn bủn xỉn lúc trước.
Giản Thành Hi đặt đèn huỳnh quanh lên bàn. Cái khăn trải bàn này là anh lấy một chiếc khăn khác phủ lên cái bàn cũ của nguyên chủ. Bây giờ được đặt thêm một cái đèn huỳnh quang đẹp đẽ lên liền trở nên vừa thanh lịch vừa sạch sẽ. Ngoại trừ mấy cái này, còn có quyển sổ ghi chép lại chi tiêu hàng ngày trong nhà, mấy hộp giấy gói quà tinh xảo được anh sử dụng để bán trái cây.
Còn có mặt sàn sạch sẽ, rèm cửa điểm vài chiếc lá xanh sáng tạo.
Nhìn những điều này, Lệ Lăng Phong bỗng nhớ lại nhiều năm về trước lúc hắn vẫn còn ở nhà. Lúc ấy căn nhà cây này cũng cực kỳ trống trải thiếu thốn. Lúc nhặt được vợ nhỏ về còn than ngắn thở dài: “Nhà chúng ta nghèo quá.”
Tuy rằng nghèo miệng nói thế, nhưng vẫn có thể thấy được căn nhà dần dần ngày càng nhiều đồ đạc hơn.
Tay nghề thủ công của Giản Thành Hi rất giỏi, làm ra được rất nhiều mấy thứ đồ xinh xinh. Đặc biệt là rất thích trang trí nhà với hoạ tiết lá cây xanh xanh nho nhỏ.
Cho nên mỗi lần hắn hoàn thành xong một nhiệm vụ, hắn đều sẽ mang về cho chàng vợ nhỏ yêu đời của mình một bó hoa nhỏ hái từ trên núi.
Mà Giản Thành Hi mỗi lần như thế cũng đều cực kỳ mong ngóng hắn, cười tủm tỉm hỏi: “Anh Phong hôm nay lại mang hoa gì về cho em đấy?”
Mỗi ngày, trên bệ cửa sổ đều sẽ có một bình hoa pha lê cắm bằng những bó hoa hắn mang về cho anh.
Tất cả là nhờ vào Giản Thành Hi, trong nhà luôn tràn ngập sức sống. Sau khi có anh, căn nhà cây này không còn là nơi để nghỉ ngơi nữa, mà là một ngôi nhà, là một gia đình mà Lệ Lăng Phong vẫn luôn mong ước.
Thế nhưng tất cả đều thay đổi sau khi Giản Thành Hi sinh con.
Lúc ấy anh dùng hết sức đập vỡ bình hoa, đạp lên mảnh vỡ, lời lẽ sắc bén cùng tính tình kỳ quái gào lên: “Nghèo sắp chết đến nơi rồi. Cái thứ rẻ rách gì đây? Sao tôi có thể đồng ý gả cho một tên không có tiền đồ như anh, cả đời phải sinh sống ở cái Thành Phố Ngầm quỷ quái này chứ!!!”
Đôi khi cũng có người nói với hắn, một vài người sau khi sinh con bị trầm cảm, tính cách sẽ có sự thay đổi lớn.
Vì để anh có thể trở về như trước, vì để làm Giản Thành Hi một lần nữa cười với hắn, cũng vì con bọn họ, Lệ Lăng Phong mới lên đường tham gia tòng quân, sau nhiều năm hắn lại lần nữa trở về căn nhà này.
Kiếp trước, lúc hắn trở về, nơi này đã bị bỏ hoang, cả nhà trống không tĩnh mịch.
Giản Thành Hi lải nhải nói: “Tôi phải cẩn thận tìm lại xem. Anh rời nhà đi cũng lâu lắm rồi, tôi không biết có thể tìm bộ nào vừa với anh không nữa…..”
Trong phòng rất yên tĩnh.
Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy Lệ Lăng Phong đang đứng cạnh bàn, xem mấy thứ đồ thủ công hoa giấy của mình đến ngẩn người.
“Ấy!” Giản Thành Hi hơi ngượng ngùng bước đến thu dọn đống hoa giấy đó lại, nói: “Này là lúc rảnh rỗi không có gì làm nên ngồi nghịch nghịch thôi.”
Lệ Lăng Phong nhìn anh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao không dùng hoa thật?”
Giản Thành Hi ngẩn người, rồi lại nhẹ nhàng nở nụ cười, cực kỳ cẩn thận đặt hoa giấy lên mặt bàn: “Hoàn cảnh bây giờ cùng với đất đai ác liệt như vậy, tìm hoa thật ở đâu ra chứ.”
Lúc nói mấy lời này, anh đang cúi đầu xuống, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn bông hoa giấy. Ánh đèn huỳnh quang chiếu lên sườn mặt anh, trông vừa lịch sự nhã nhặn cũng vừa xinh đẹp mỹ lệ.
Trái tim Lệ Lăng Phong vẫn luôn thờ ơ tĩnh mịch, lúc này đây lại như được một đốm lửa nhỏ sưởi ấm cho.
Cũng đúng lúc này———
Giản Thành Hi chợt phản ứng lại, vội vàng nói: “A, tôi nhớ rồi, trước anh có để lại một cái rương.”
Lệ Lăng Phong nhìn Giản Thành Hi vội vàng hấp tấp chạy về phía ngăn tủ, mở tủ quần áo ra, rồi mới kéo ra một cái rương. Anh mở rương ra, lấy quần áo của Lệ Lăng Phong ra, đưa cho hắn, hỏi: “Anh mặc cái này nhé?”
Nhưng lại không nghe thấy câu trả lời của Lệ Lăng Phong.
Giản Thành Hi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Lệ Lăng Phong đang đứng trước tủ, mắt lia qua nhìn ngăn tủ quần áo, lời nói không rõ có ý gì: “Đây là quần áo của ai?”
Giản Thành Hi: “Hả?”
Anh quay đầu lại, thấy sắc mặt của Lệ Lăng Phong có phần tăm tối, tự mình nhìn lại tủ mới thấy trong tủ đồ của mình có rất nhiều đồ của đàn ông trưởng thành.
Đồng thời lúc này———
Hệ thống nhắc nhở ở trong đầu anh: [ Đang kiểm tra đo lường chỉ số an toàn…… ]
Giản Thành Hi vội vàng nói: “Đấy là quần áo của tôi.”
Lệ Lăng Phong quay sang nhìn anh, dường như hơi ngoài ý muốn. Người đàn ông sớm quen nhìn mưa to gió lớn trên chiến trường, rất ít khi bị bất ngờ, thế nhưng lúc này hắn lại khó hiểu nhíu mày: “Quần áo trước kia của em đâu?”
Lệ Lăng Phong đóng tủ lại: “Tiền lúc tôi rời đi có để lại không đủ dùng à?”
Này không phải vạch áo cho người xem lưng à?
Giản Thành Hi ngượng ngùng cười cười, vội chuyển chủ đề: “Dù sao những bộ quần áo đấy tôi có mặc hay không cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà anh đấy, mau đi rửa mặt đi, trời đã khuya lắm rồi.”
Cũng may dường như Lệ Lăng Phong cũng không thích so đo mấy chuyện này. Dường như chỉ cần không chạm đến giới hạn, thì hắn cũng không có điều tra kĩ quá.
Lệ Lăng Phong nhận lấy quần áo lại nói: “Em tắm trước đi.”
Giản Thành Hi không hiểu sao, hỏi lại: “Vì sao?”
Lệ Lăng Phong lời ít ý nhiều: “Người tôi rất bẩn.”
Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn hắn, rất nhanh đã hiểu ý hắn. Áo giáp trên người Lệ Lăng Phong có quá nhiều vết máu cùng tro bụi, đa số đều là trong lúc cứu hoả với bắt cướp bị dính. Nếu hắn tắm rửa xong, khả năng phòng tắm sẽ rất bừa bộn. Thế nhưng hắn tự nói mình bẩn, đều là vì bận rộn cứu người dân mới bị bẩn mà.
Giản Thành Hi lắc đầu, nói: “Không sao hết, anh cứ tắm trước đi, tôi muốn đi xem các con.”
Lệ Lăng Phong cũng không phải người hay ra vẻ, không từ chối nữa.
Giản Thành Hi đi đến phòng tụi nhóc, đầu tiên là sang xem tình huống bà Lý, rồi mới đến bên kia xem các con. Lệ Trầm vẫn đang là bé báo tuyết rúc vào áo choàng Lệ Lăng Phong ngủ say. Lệ Toái Toái ôm anh trai bông bông xù xù ngủ càng say, cô nhóc ngủ lại không yên lắm, cẳng chân đều đè lên người anh trai, ôm chặt.
Từ nhỏ hai đứa đã nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, tình cảm cũng càng sâu đậm hơn.
Từ sau khi Lệ Trầm trở về, hầu như Toái Toái không rời quá nửa bước, trên mặt viết rõ mấy chữ lo lắng cho anh trai.
Giản Thành Hi khẽ cười, bước tới, chỉnh lại chăn cho con gái đắp kín hơn chút. Nhìn hai con ngủ say, trong lòng anh dâng lên sự dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
……
Ra khỏi phòng, Giản Thành Hi liền thấy chiếc áo giáp bên ngoài phòng tắm.
Đáng chú ý là, chỗ bả vai vẫn còn máu, làm anh nhớ tới ban nãy Lệ Lăng Phong cũng bị thương. Người này lúc tối vẫn luôn bận rộn cứu trợ cho người khác, vết thương của bản thân lại chẳng quan tâm.
Bình tĩnh xem xét lại, anh quả thực rất sợ hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh cũng rất kính nể một người tâm huyết như hắn.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng tắm đã mở ra, người từ bên trong bước ra.
Giản Thành Hi xoay người, liền thấy trong làn hơi nước mờ, một người đàn ông anh tuấn vạn vỡ mặc chiếc áo sơ mi đen cũ, khuôn ngực cường tráng được khắc hoạ rõ ràng. Thậm chí do áo hơi nhỏ, còn có thể nhìn thấy đống cơ bắp rắn chắc như ẩn như hiện. Lúc này, hắn bỏ xuống bộ áo giáp lạnh lẽo, mặc chiếc quần đùi rộng rãi, còn có chút bọt nước thấm vào quần áo, cả người đều tỏa ra hormone nam tính.
“…….” Dáng người này đẹp ghê.
Giản Thành Hi nhìn đến ngây ngẩn.
Lệ Lăng Phong hạ giọng hỏi: “Em muốn đi tắm à?”
Giản Thành Hi: “Hả?”
“Tôi hỏi em là, muốn đi tắm à?” Lệ Lăng Phong thờ ơ, trên mặt chẳng có tí cảm xúc nào, giọng nói lại trầm ấm rất có sức hút: “Không phải lát nữa còn muốn đi ngủ à?”
Rõ ràng là chuyện không bình thường lắm, lại bị Lệ Lăng Phong dùng giọng nói trầm ấm hơi khàn thường thường không chút cảm xúc nói ra. Giản Thành Hi da mặt mỏng, lúc nói chuyện còn tí nữa cắn vào lưỡi: “A, chưa…..chưa ngủ vội.”
Lệ Lăng Phong: “Làm sao thế?”
Giản Thành Hi vội vàng nói: “Anh không phải bị thương à? Tôi giúp anh bôi thuốc.”
Lệ Lăng Phong còn tưởng là có chuyện gì, nghe đến chuyện này liền thờ ơ nói: “Không sao, không cần đâu.”
Giản Thành Hi nhìn áo giáp dính máu kia, cố chấp nói: “Không được, cũng có phải là đang trên chiến trường điều kiện thiếu thốn nữa đâu, áo giáp của anh dính nhiều máu như vậy sao có thể là vết thương bé được, mà nếu đã bị thương thì phải bôi thuốc cẩn thận chứ.”
Lệ Lăng Phong nhìn anh một cái, con ngươi đen láy lại bình tĩnh làm tâm người ta phải hoảng hốt, tựa như đang đối diện với một con dã thú vậy.
Giản Thành Hi bỗng luống cuống, đang chuẩn bị sợ hãi.
Lệ Lăng Phong lại chậm rãi lên tiếng: “Không phải máu của tôi.”
Giản Thành Hi: “Hả?”
“Đa phần đều là của người khác thôi.” Lệ Lăng Phong đi đến thu áo giáp vào không gian tuỳ thân, giọng nói tựa như mang theo vài phần ngạo mạn cường đại: “Bọn họ chưa đủ bản lĩnh làm tôi bị thương đâu.”
“…..”
Giản Thành Hi nhớ lại tối nay vừa trải qua một đống chuyện, bỗng nhiên hơi bị doạ sợ.
Nhớ lại ngoại trừ lúc hắn bị thương vì bảo vệ mình mà bị mảnh vỡ bắn trúng, thì ngay cả bọn cướp cũng chẳng thể mảy may làm hắn xước xát tí gì.
Người đàn ông này khoẻ đến đáng sợ. Cũng vì thế mà hắn có quyền được ngạo mạn.
Lệ Lăng Phong nghiêm túc quay đầu lại nhìn anh, nói: “Năng lực tự chữa lành của thú nhân rất mạnh, đến sáng mai là tốt rồi, đi ngủ nào.”
Ưu điểm lớn nhất của Giản Thành Hi là rất biết nghe lời, liền nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ.”
Lúc anh đang phiền não làm thế nào để ngủ cùng một giường với một người nguy hiểm như vậy, Lệ Lăng Phong lại lấy ra một cái áo gió màu đen từ chiếc rương cũ ra khoác lên người. Chiếc áo kia rất rộng, mặc trên dáng người cao gầy của hắn lại toát lên vẻ uy nghiêm đến lạ. Người đàn ông thay giày, sắn tay áo.
Giản Thành Hi nghi hoặc: “Anh……không phải chuẩn bị đi ngủ à?”
Lệ Lăng Phong quay đầu lại nói với anh: “Bên kia Thành Phố Ngầm vẫn chưa giải quyết xong mấy chuyện, tôi muốn đi qua xem xem.”
Thì ra hắn không ngủ ở nhà.
Trong lòng Giản Thành Hi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi vẫn vội hỏi: “Thế khi nào anh về?”
Lệ Lăng Phong đáp: “Sáng mai, em không cần lo, mau đi ngủ đi, bên này tôi sẽ để lại binh sĩ bảo vệ các em.”
Giản Thành Hi hơi do dự: “Anh không định ngủ à?”
Người này không cần nghỉ ngơi chắc.
“Hồi ở hang ổ Trùng tộc chẳng phân biệt ngày đêm. Mười ngày nửa tháng không được nghỉ ngơi cũng là chuyện bình thường.” Lệ Lăng Phong bình tĩnh nói, nâng mí mắt lên nhìn anh một cái: “Huống chi, tôi ở đây, chắc hẳn em cũng chẳng an tâm ngủ được đâu nhỉ?”
Giản Thành Hi ngẩn người, bỗng cảm thấy xấu hổ khi mình bị nhìn thấu!
Nhưng theo phản xạ, thậm chí chưa qua suy nghĩ gì đã muốn phản bác lại những lời này, trực tiếp mở miệng: “Tôi mới không có……”
Vừa mới thốt lên mấy chữ đã lại ngẩn ngơ.
Lệ Lăng Phong nhướng mày: “Không có gì?”
Giản Thành Hi mím môi, anh cũng không biết bản thân muốn phản bác cái gì, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói: “Bên ngoài nguy hiểm, anh nhớ phải cẩn thận.”
Lệ Lăng Phong cũng đoán trước được câu trả lời của anh, cũng không có trách cứ cái gì. Hắn đã sớm coi chuyện bản thân mình bị vợ sợ hãi cùng ghét bỏ là sự thật.
“Chăm sóc tốt các con nhé.” Hắn hạ giọng dặn dò, hơi ngừng lại một chút, rốt cuộc vẫn nói tiếp: “Đóng cửa sổ cẩn thận, có việc nhớ báo cho tôi.”
Giản Thành Hi vội vàng gật đầu lia lịa.
Sau khi Lệ Lăng Phong rời đi, cả căn nhà càng thêm phần yên tĩnh. Chỉ còn lại Giản Thành Hi đứng một mình, bỗng anh thấy sự cô đơn như đang cuồn cuộn như cơn lốc xoáy trong lòng, cả người đều rơi vào trạng thái kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hệ thống nói: [ Ký chủ, người đàn ông của anh đã trở về rồi, anh cũng nên vui mừng đi chứ, những ngày tháng sau này sẽ tốt lắm cho xem ]
Giản Thành Hi mắng nó: “Tôi thà rằng cả đời này chỉ sống những ngày tháng bình bình còn hơn, làm cá mặn không phải tốt hơn à? Với lại sao chỉ số an toàn của tôi lại gắn liền với Lệ Lăng Phong chứ?”
Hệ thống trả lời: [ Mỗi thế giới đều có một đứa con vận mệnh của nó, nói cách khác chính là nhân vật chính của thế giới đó. Nhân vật chính và thế giới đó có cùng chung một nhịp thở với nhau, nếu nhân vật chính chết, thì thế giới đó cũng sẽ dễ dàng đi đến kết cục bị diệt vong, vậy nên mạng sống của mọi người đều sẽ gắn liền với nhân vật chính ]
Giản Thành Hi ngốc ra: “Ý của cậu là, Lệ Lăng Phong là nhân vật chính của thế giới này?”
Lúc mới xuyên qua, anh còn tưởng mình mới là nhân vật chính chứ. Thực ra cũng đúng mà nhỉ, cũng là nhân vật chính có sai đâu, nhưng là vợ nhân vật chính thì đúng cái quỷ gì chứ!!!!
Hệ thống đo lường được cảm xúc của anh: [ Cũng có thể hiểu theo cách đấy. Hơn nữa, có mối liên hệ càng sâu với nhân vật chính, càng là người quan trọng đối với hắn, thì sẽ càng có ảnh hưởng đến nhân vật chính, tự nhiên sẽ càng có nhiều ảnh hưởng tới thế giới vận mệnh. Nói cách khác, ký chủ anh đây giải cứu được Lệ Lăng Phong, cũng sẽ coi như là giải cứu được cả thế giới này ]
Giản Thành Hi bộ dạng không tin nổi: “Tôi đối với hắn là người quan trọng á?”
Nhưng mà nghĩ lại, vợ quả thật cũng là người khá quan trọng. Nhưng mà nếu còn yêu nhau, anh sẽ còn cảm thấy có chút gì đó gọi là hi vọng.
Đằng này hết cắm sừng đến ngược đãi con cái…..không phải bất cứ lúc nào anh cũng có thể trở thành vật hi sinh được à?
Giản Thành Hi quay về phòng, suy sụp ngồi trên giường: “Thôi bỏ cái thế giới vận mệnh gì đó đi, tôi chỉ muốn làm cá mặn thôi, tôi không có năng lực giải cứu nhân vật chính đâu.”
Hệ thống nói: [ Có lẽ anh sẽ đổi chủ ý ]
Cá mặn Giản Thành Hi nằm trên giường, cương quyết đáp: “Không bao giờ.”
Cùng hệ thống linh tinh trò chuyện một hồi liền cảm thấy buồn ngủ, anh vô thức tựa vào gối ngủ thiếp đi. Ý thức anh dần mơ hồ trôi đi, chậm rãi tiến vào giấc mơ. Anh vốn ít khi mơ, nhưng tối nay lại có một giấc mơ kỳ lạ.
Là một giấc mơ cực kỳ chân thật.
Ở bãi phế liệu của Thành Phố Ngầm có hai đứa bé mặt mày xám tro gầy trơ xương. Vị tướng quân trở về đau lòng ôm lấy các con.
Bởi vì bị mắc bẫy của hoàng đế cùng kẻ thù mà trúng kịch độc, tinh thần lực thú nhân bùng nổ, Lệ Lăng Phong liền điên cuồng giết chóc ở hoàng cung, sau đó, dưới cơn mưa bom bão đạn mà con báo tuyết hung tàn kia ngã xuống.
Hình ảnh dừng lại ở cảnh một cô bé bất lực bật khóc, cùng cậu bé ngẩn ngơ ngồi trên xe lăn. Một hạt giống thù gieo vào lòng hai đứa nhỏ.
Đứa con vận mệnh chết đi khiến thế giới đứng bên bờ vực của sự sụp đổ.
“Đồ phù thuỷ ác độc Lệ Toái Toái kia, mày không chết tử tế được đâu!”
“Giết ả ta……”
“Mọi người cùng đoàn kết.”
“Sao có thể có loại cơ giáp khủng bố như thế chứ?!”
“Lệ Trầm, là Lệ Trầm.”
“Hắn ta chính là loài ma quỷ!”
Cung điện lung lay sụp đổ. Hoàng đế cùng nhóm quần thần bị bao phủ bên trong biển lửa. Chàng thiếu niên ngồi trên cơ giáp có đôi mắt lạnh lùng giống y đúc người cha cậu ta.
Khi thế giới sắp sụp đổ cuối cùng cũng xuất hiện nhân vật chính mới, là hai đứa trẻ chính nghĩa, đoàn kết cùng mọi ngươi đánh bại ác ma. Bọn họ dũng cảm lương thiện, thông minh lại không chút e sợ. Cuối cùng, dưới sự ủng hộ và giúp đỡ của mọi người, bọn họ đánh bại được hai anh em đã xáo trộn cả thế giới.
Nhân vật chính trong buổi diễn thuyết về chiến thắng của mình, trên mặt mang nụ cười tươi, nói: “Không phải là công lao của chúng tôi, mà là của tất cả mọi người. Kỳ thật lúc bắt đầu đối phó với hai tên ác ma này, lúc mới mở ra trận pháp phong ấn, bọn chúng thực sự quá mạnh mẽ. Ngay lúc bọn chúng chuẩn bị lần nữa chạy thoát, ba của bọn chúng đã xuất hiện và giúp chúng tôi kích hoạt viên đá ma thuật để chiến đấu chống lại bọn chúng. Có lẽ, chúng hiểu được tà không thắng nổi chính, hai tên ác ma này liền lập tức bỏ cuộc chịu trói.”
Mọi người cùng nhau tụ tập, chúc mừng chiến thắng.
Giản Thành Hi lơ lửng trong thế giới trong giấc mơ. Anh thấy nhân vật chính vì đã đánh bại được ác ma mà nhận được sự ủng hộ của mọi người, trở thành hoàng đế. Còn hai đứa con anh vĩnh viên bị giam lại ở nơi hoang vắng lạnh lẽo, cả đời không được thấy lại ánh mặt trời.
Quảng trường tràn ngập tiếng reo hò nhiệt liệt. Mỗi giây mỗi phút đều là vui sướng cùng nhảy nhót hân hoan.
Giản Thành Hi nhìn đống đổ nát và trận pháp mà đau lòng bật khóc: “Đừng mà…….”
“……..Đừngggg!!!”
Anh bật dậy từ trên giường, từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, lồng ngực Giản Thành Hi kịch liệt phập phồng. Anh thậm chí còn chưa thấy hết kết cục giấc mơ, liền không chịu nổi bi thương mà tỉnh lại.
Giản Thành Hi lau lau khuôn mặt ngập nước mắt của mình.
Hệ thống mở miệng, nói: [ Ký chủ, anh gặp ác mộng ]
“Có thật là mơ không?” Tim Giản Thành Hi đập điên cuồng, tự lẩm bẩm với mình: “Có thật là mơ không?”
Hệ thống nói: [ Mơ nhưng cũng có thể là thật, thật nhưng cũng có thể là giả. Đó là dự kiến của tương lai, nhưng ký chủ anh phải nhớ rằng, tương lai cũng có khả năng thay đổi được ]
Giản Thành Hi ngây ngốc, lầm bầm: “Thay đổi……”
Anh bỗng nhiên xoay người chạy xuống giường, động tác mạnh đến mức thậm chí suýt nữa đã ngã sõng soài xuống sàn, nhưng anh không rảnh bận tâm mấy cái này, chỉ biết phi thẳng đến phòng các con.
Cửa bị đẩy ra.
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái mới rời giường, đang thay quần áo nghi hoặc nhìn về phía người trông vô cùng lo lắng vừa xông vào.
Giản Thành Hi lại vươn tay ôm Lệ Toái Toái vào lòng: “Toái Toái!”
Lệ Toái Toái chỉ cảm thấy cái ôm này như muốn siết chết bé luôn rồi. Ba ba ôm bé chặt quá, bé không thở nổi. Giọng nói non nớt của cô nhóc mang theo vài phần giận dỗi: “Ba ba!”
Giản Thành Hi buông con gái ra, nhìn về phía Lệ Trầm an tĩnh đứng cạnh mình, cũng kích động nhào tới ôm con trai vào lòng: “Tiểu Trầm!”
Bỗng nhiên trước mắt Lệ Trầm tối sầm lại: này quá đột ngột rồi!
Hốc mắt Giản Thành Hi đỏ ửng, ôm cả hai đứa nhóc vào lòng: “Các con đều không sao thật tốt quá, làm ba sợ muốn chết.”
Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái nhìn nhau một cái. Ba ba hôm nay lại làm gì vậy?
……
Cuối cùng Giản Thành Hi cũng lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng cực kỳ chân thật kia. Anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi thăm: “Toái Toái, Tiểu Trầm, nói cho ba biết ước mơ của các con là gì vậy?”
Lệ Toái Toái không hiểu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ba ba.
Giản Thành Hi cũng không còn đem những lời kia thành lời nói đùa của trẻ con nữa, nghiêm túc hỏi lại: “Có thể nói cho ba ba một lần nữa không?”
Đầu Lệ Toái Toái buộc hai cái bím tóc, khuôn mặt trắng nõn trông đáng yêu cực kỳ, cô nhóc gật đầu, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Toái Toái muốn trở thành một người phụ nữ lợi hại, giống như bà hoàng hậu vậy, có thể tạo ra quả táo độc với lược……”
“Không, không được!” Giản Thành Hi nhớ tới kết cục của bé phù thủy trong giấc mơ, lập tức nghiêm túc yêu cầu: “Từ hôm nay cả nhà mình thay đổi ước mơ đi.”
Lệ Toái Toái không hiểu cái mô tê hỏi: “Vì sao chứ ạ? Toái Toái thích cái này cơ!”
Giản Thành Hi nói: “Toái Toái ngoan, ba ba đổi cho con sang một ước mơ càng tốt càng lợi hại hơn.”
Lệ Toái Toái tò mò: “Ước mơ gì ạ?”
Giản Thành Hi ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, Toái Toái con là một người thích giúp đỡ người khác, lương thiện tốt bụng muốn tạo ra quả táo cùng cái lược mang đến hạnh phúc cho mọi người.”
Lệ Toái Toái: “…..”
Giản Thành Hi nhìn về phía con trai, hít sâu một hơi, hỏi: “Tiểu Trầm, giấc mơ của con thì sao?”
Lệ Trầm bình tĩnh nói: “Ước mơ con là nghiên cứu ra bộ cơ giáp lợi hại nhất, để san bằng và huỷ diệt……”
“Không không không, cái này cũng phải đổi.” Giản Thành Hi lập tức ngắt lời con trai, lời lẽ chính đáng: “Từ hôm nay trở đi, ước mơ của Lệ Trầm là nghiên cứu ra bộ cơ giáp lợi hại nhất, để có thể tu sửa lại Thành Phố Ngầm thành một nơi tốt đẹp hơn!”
Lệ Trầm: “……”
Cuối cùng, sau khi một khoảng thời gian dài toàn là sự yên tĩnh trôi qua.
Lệ Toái Toái dò hỏi: “Ba ba nói cả nhà đều phải thay đổi, thế cha thì sao?”
Giản Thành Hi cứng đờ, anh nhớ tới tính cách vừa hung ác vừa điên cuồng kia của Lệ Lăng Phong. Hắn cho dù đang trong trạng thái tinh thần lực bị tổn thương vẫn có thể chém giết trong cung điện khiến dư luận phải xôn xao, quả thật là đáng sợ đến cực điểm. Nhưng nếu bọn họ về sau đều là người một nhà, cũng tuyệt đối không được để bi kịch xảy ra.
Tuy rằng con ác mộng kia rất tàn nhẫn, nhưng cũng may tất cả mọi thứ vẫn chưa xảy ra, vẫn còn cơ hội cứu vớt.
Anh quả thật là cá mặn, nhưng cho dù cơn ác mộng kia chỉ có giấc mơ không có thật, anh cũng không muốn lấy tính mạng người nhà mình ra đặt cược.
“Chuyện của cha thì…..” Giản Thành Hi hạ quyết tâm: “Chuyện người lớn con đừng lo, nhưng mà về sau ba ba sẽ mời giáo viên giáo dục tư tưởng về dạy cho cả nhà mình, giúp chúng ta cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp.”
Giản Thành Hi càng nghĩ càng phấn chấn, nói xong kế hoạch vĩ đại của mình liền ngây ngô tự cười với mình.
…….
Hai đứa nhỏ nhìn người đang cười cười ngốc nghếch trước mặt, lại bình tĩnh nhìn nhau một cái, cuối cùng đưa ra kết luận———
Rồi xong, ba ba phát điên rồi.
Thời gian tới mình phải ôn thi cuối kỳ nên chắc tầm 2-3 ngày mới ra một chương được á, nhưng thi xong mình sẽ trở lại tiến trình cũ nha.Cảm ơn các bạn đã ủng hộ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]