Giản Thành Hi nhìn giao diện tin nhắn mãi không có người hồi âm mà thở dài.
Hệ thống xuất hiện: [ Ký chủ, chỉ số an toàn của anh chỉ còn có 5%, mong anh bảo vệ bản thân mình cho tốt ]
Giản Thành Hi ngỡ ngàng không hiểu gì: "Hả, gì cơ? Hồi sáng không phải vẫn là 10% mà?"
Hệ thống: [ Chỉ số an toàn là dựa vào nhiều mặt để thống kê, mỗi hành động, lời nói đều ảnh hưởng đến vận mệnh của anh. Nhưng tôi phải nhắc anh nhớ kỹ chuyện này, khi chỉ số an toàn của anh xuống đến số 0, khả năng rất cao anh sẽ phải đối diện với cái chết ]
Giản Thành Hi đang nằm trên giường cũng bị dọa bật dậy: "Vãi chưởng, chuyện quan trọng thế sao cậu không nói sớm?!"
Hệ thống tận tâm giải thích: [ Hồi trước chỉ số an toàn của anh vẫn chưa chạm ngưỡng nguy hiểm ]
Nó đóng vai trò hỗ trợ ký chủ của nó hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vận mệnh do Thiên Đạo sắp xếp không phải muốn thay đổi là thay đổi được.
Nó không có quyền hạn được tiết lộ quá nhiều điều.
Giản Thành Hi mắng nó: "Sao cậu không đợi đến lúc tôi ngỏm rồi mới nói cho tôi luôn đi?"
Hệ thống nói: [ Ký chủ à, anh nên tin tưởng vào bản thân mìn hơn ]
"Cảm ơn sự cổ vũ của cậu." Giản Thành Hi nhìn về màn hình giao diện tin nhắn, tay lại ở trước ngực chắp lại cầu nguyện: "Quả nhiên không nên chẳng có chuyện gì lại đi nhắn tin với người chết, vừa nhắn câu chỉ số an toàn liền giảm rồi. Anh chàng chồng cũ à, anh không làm vậy được đâu, anh ở trên trời nhưng mong anh vẫn sẽ phù hộ cho tôi cùng các con nhé!"
Hệ thống trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nói: [ Biết đâu hắn vẫn còn sống thì sao ]
Giản Thành Hi kinh hãi: "Vẫn còn sống?"
Hệ thống cho rằng anh đang vui mừng, ai ngờ——
Giản Thành Hi suy tính kĩ càng một hồi, liền hỏi một vấn đề nghiêm túc: "Thế có phải tiền trợ cấp nhà tôi cũng không được nhận nữa không?"
Hệ thống: "....."
Ký chủ anh cứ thoải mái tìm đường chết đi.
*
Hôm sau
Giản Thành Hi phát hiện vườn cây của mình thế mà đã ra quả rồi.
Anh đã dùng thử mọi phương pháp trồng trọt, không nghĩ tới thế mà thực sự trồng được ra quả. Nếu biết trước mình sẽ trồng thành công loại cây ăn quả này, thì trước đấy anh đã vào thành phố mua phân bón rồi, như thế cây có thể sẽ phát triển càng tốt hơn nữa. Thực vật ở thế giới này phát triển rất nhanh, mới có hơn nửa tháng cây đã kết ra vài quả nhỏ nhỏ, anh hái mấy quả ăn thử, thế mà thực sự là quả ngọt.
Hôm nay anh định đem những quả ngọt mới thu hoạch này lên chợ bán.
Nhưng Giản Thành Hi cũng cẩn thận cân nhắc một lúc, không chỉ lần vào chợ bán quả trước, mà anh cũng hay đi dạo vòng vòng trong chợ, anh phát hiện ra cũng có rất nhiều người nghèo trong thôn cũng sẽ đi hái quả bán lấy tiền, thế nhưng mọi người cũng chỉ để quả vào rổ rồi bán, với cách này thì chẳng có tí gì nổi trội để cạnh tranh cả.
Cần phải sáng tạo hơn, anh mới có thể cạnh tranh với họ.
Giản Thành Hi liền vào cửa hàng tiêu mấy đồng tiền để mua giấy màu, mang về chuẩn bị đem đi đóng gói.
Lệ Toái Toái đứng cạnh bàn thò qua hỏi: "Ba ba đang làm gì đấy?"
"Ba ba đang đóng gói quả ngọt." Tay nghề thủ công của Giản Thành Hi làm cực kỳ tốt, cực kỳ tinh xảo, anh đem quả ngọt gói ở bên trong hộp giấy: "Có đẹp không?"
Ánh mắt Lệ Toái Toái sáng lên, gật đầu nói: "Đẹp lắm ạ!"
Giản Thành Hi thấy con gái hứng thú, liền cầm một đoạn ruy băng màu sắc rực rỡ buộc vào bím tóc cô nhóc, còn thắt hẳn hai cái nơ con bướm dễ thương ở hai bên, mỉm cười với con gái: "Toái Toái cũng rất xinh đẹp!"
Lệ Toái Toái trước nay làm gì đã được mang phụ kiện trang sức tóc đâu.
Qua tấm gương, bé thấy trên hai bím tóc của mình có hai cái nơ con bướm do chính ba bé thắt lên, dải ruy băng theo động tác lắc lư của bé cũng bay bay theo, thực sự giống như một tinh linh nhỏ vậy.
Lệ Toái Toái nhìn mình trong gương mà mắt không thèm chớp.
Giản Thành Hi biết mấy bé gái bé nào chẳng thích cái đẹp, cố ý hỏi thăm: "Toái Toái có thích không?"
Lệ Toái Toái không giấu được vui vẻ, hỏi Giản Thành Hi: "Sao tự dưng ba ba lại mua mấy cái này?"
Trước kia ba ba chưa từng trang điểm cho bé.
Hiện tại ba ba không chỉ chải tóc cho bé, mà còn buộc cả ruy băng cho bé nữa.
"Ấy, không phải là lát nữa sẽ đi bán trái cây còn gì." Giản Thành Hi một bên luôn tay làm việc, một bên vui vẻ cười nói: "Đóng gói quả càng đẹp, quả bán ra cũng sẽ càng được giá."
Trong nhà nháy mắt chìm vào yên lặng.
Giản Thành Hi thấy con vẫn đang đứng trước gương, cảm thấy con gái hẳn là rất thích, người ba già thấy con gái đáng yêu như thế liền nở nụ cười đầy từ ái: "Thế nhưng Toái Toái dùng ruy băng buộc tóc càng đẹp hơn."
Lệ Toái Toái: "...."
Trang điểm càng xinh đẹp thì bán ra cũng càng được giá à?
Hừ, ba ba đúng là đồ đáng ghét nhất.
*
Lúc giữa trưa, Giản Thành Hi ra chợ bày sạp bán hàng.
Sạp hàng của anh dựng một cái bàn nhỏ, trên bàn bày những quả ngọt đã được anh đóng gói trong hộp tinh xảo cẩn thận, hơn nữa giá cũng chỉ bán có 5 đồng một cái. Hiện tại, giá thị trường của một lọ dịch dinh dưỡng ở Thành Phố Ngầm là 10 đồng, quả hái được đem bán đều đồng nhất là 2 đồng một quả. Giữa những người bán quả này, giá Giản Thành Hi bán phải nói là khá cao, nhưng việc anh cẩn thận đóng gói vẫn hấp dẫn sự chú ý của không ít người:
"Ông chủ, quả này bán thế nào đây?"
"Sao mà giá cả lại không bán giống các nhà khác thế."
"Quả anh bán có gì đặc biệt hơn không?"
"Mấy dải ruy băng này đẹp ghê."
Giản Thành Hi vội giới thiệu quả sạp mình bán có độ ngọt khác với những sạp hàng khác, anh còn lấy một quả bổ nhỏ ra cho mọi người nếm thử. Quả này thực sự khác với những quả chua chua kia, có vị ngọt dịu dịu không bị gắt, quan trọng là mặt hàng bày bán được đóng gói cực kỳ tinh xảo. Vậy nên tuy ở Thành Phố Ngầm cũng có rất nhiều sạp hàng cũng bán quả này, nhưng như của Giản Thành Hi vẫn là lần đầu thấy.
Suốt cả buổi chiều, tất bật một hồi cũng bán được hết.
Lúc Giản Thành Hi tiễn vị khách cuối cùng đi, những sạp hàng xung quanh lại vẫn chưa bán xong nửa, thậm chí có mấy vị khách trước khi rời đi còn dặn dò:
"Lần sau bán lâu hơn chút cho tôi nha."
"Quả này nhà anh ngọt thật đấy."
"Lần sau tôi lại đến mua."
Giản Thành Hi cũng không ngờ tới mình buôn bán sẽ tốt như thế, hôm nay anh ước chừng không những bù lại được hết tiền vốn, còn được lời hẳn 10 đồng. Vì có thể mua chút đồ ăn ngon cho con mà anh trở nên đặc biệt vui vẻ, vừa thu dọn sạp hàng vừa chào tạm biệt người phụ nữ bên cạnh: "Chào thím tôi về trước."
Người phụ nữ kia chính là thím hôm qua nói chuyện phiếm cùng Giản Thành Hi, hôm nay lại không đáp lại, chỉ trừng mắt liếc anh một cái.
Giản Thành Hi hơi do dự một chút, từ trong rổ lấy ra quả ngọt cuối cùng anh định để lại cho bản thân đưa cho thím: "Thím, cảm ơn thím hôm qua đã cùng tôi buôn dưa lê mấy chuyện chi đội các thứ, quả này là quả ngọt, cho thím thím mang về cho mấy nhóc con trong nhà ăn thử nhé."
Người phụ nữ ngẩn người, không nghĩ tới Giản Thành Hi lại quan tâm tới mình.
Đều là người làm ăn buôn bán, Giản Thành Hi buôn may bán đắt, bọn họ lại chẳng buôn bán được mấy, tất nhiên trong lòng sẽ cảm thấy thật bất công. Thế nhưng Giản Thành Hi nhiệt tình hào phóng, thím thế lại thành ra người bụng dạ hẹp hòi.
Thím nhận lấy, nói: "Cảm ơn anh."
Giản Thành Hi cười cười, chuẩn bị ra về.
Thím mở miệng bắt chuyện: "Thành Hi này, mấy đứa nhà anh sao dạo này không thấy đến vậy?"
"Chân Tiểu Trầm vẫn đang bị thương, đi lại bất tiện, Toái Toái thì ở nhà chăm sóc anh trai." Giản Thành Hi xách đồ lên chuẩn bị lên đường, nói: "Thực ra để hai đứa nhóc ở nhà một mình tôi cũng không yên tâm, giờ liền về đây."
Thím nghe thấy mà trong lòng hơi lay động.
Tuy rằng nhà bọn họ cũng chẳng sung sướng gì, nhưng ít nhất chồng con vẫn khỏe mạnh.
Giản Thành Hi chồng thì không biết sống chết thế nào, ở nhà con thì bị khiếm khuyết, một mình anh chăm lo cho cả nhà cũng chẳng dễ dàng gì.
Thím chủ động nói: "Thành Hi này, bọn nhóc năm nay ba tuổi rồi nhỉ, đến tuổi đi học rồi, anh có thể tính đến chuyện cho bọn nhóc đến trường rồi nha."
Giản Thành Hi hứng thú hỏi lại: "Hiện tại muốn là tôi có thể đưa chúng đi học liền được luôn ý hả?"
Thím thở phào, rốt cuộc cũng có chuyện thím có tìm hiểu: "Còn không phải à, anh đúng là chẳng biết cái gì!"
......
Giản Thành Hi cùng thím trò chuyện một hồi, có được vài thông tin mới.
Lúc mới sống lại ở thế giới này, anh suốt ngày tất bật, từ chuyện ăn uống đến chuyện trong nhà cái gì cũng thiếu thốn, để sống sót đến lúc này cũng chẳng phải dễ dàng gì. Hiện giờ mọi chuyện dần ổn định hơn, bắt đầu bước vào quỹ đạo, thì lại đến chuyện đi học của con. Dù sao anh thực sự nên tính đến chuyện cho con đi học, cho dù có nghèo cái gì đi nữa cũng tuyệt đối không thể nghèo giáo dục.
Sau khi về nhà, Giản Thành Hi liền bắt tay vào chuyện đi báo danh cho con.
Có tiền rồi thì mọi chuyện đều đơn giản hơn, trường học ở Thành Phố Ngầm cũng chẳng cần phải vượt qua kiểm tra gì, đóng tiền là trực tiếp đến học được rồi.
Hiện tại đã cuối thu, thời tiết cũng dần chuyển lạnh, vừa hợp dịp lấy quần áo mùa đông mới hồi trước mua ra mặc. Hồi trước anh nhà nghèo, đi học cũng chỉ mặc quần áo cũ, cho dù chẳng có ai cười nhạo, nhưng cũng không tránh khỏi tâm lý tự mình thấy tự ti xấu hổ. Bây giờ anh còn có các con, cho dù bản thân có chịu khổ hơn một tí, cũng không muốn các con vất vả.
Giản Thành Hi giúp Lệ Toái Toái mặc chiếc áo bông hồng nhạt vào, mỉm cười hỏi con gái: "Toái Toái được đi học có vui không?"
Lệ Toái Toái trả lời cái rụp: "Con chẳng thấy vui."
Giản Thành Hi nghi hoặc không hiểu sao: "Vì sao chứ?"
"Bởi vì.....đi học thì không lên núi hái quả với ba ba được." Khuôn mặt non nớt của cô nhóc nghiêm túc nói: "Cho nên con không thấy vui."
Giản Thành Hi ngẩn người, quay sang hỏi Lệ Trầm: "Tiểu Trầm, con thì sao?"
Lệ Trầm trên người mặc bộ đồng phục bé trai màu xanh đen, an tĩnh ngồi một bên, khuôn mặt thanh tú sáng sủa mang vài phần cao quý, cậu nhóc trả lời: "Con không thích."
Giản Thành Hi dò hỏi: "Thế nhưng vì sao chứ?"
Lệ Trầm lời ít ý nhiều: "Lãng phí thời gian lắm."
"...."
Giản Thành Hi cảm thấy hơi tức giận.
Anh là con nhà nghèo, nên anh càng hiểu được sự quan trọng của sách vở, bọn nhóc còn nhỏ nên không hiểu được, không được ăn học đàng hoàng lớn lên sẽ vất vả đến nhường nào chứ.
Giản Thành Hi kéo tay con gái, nhìn cô nhóc dặn dò: "Muốn hái quả thì lúc nào con hái cũng được, nhưng chuyện trường lớp thì tuyệt đối phải đi học đầy đủ. Chỉ khi đến trường con mới có thể học tập các kiến thức sách vở, lúc đấy mới có tiền đồ, mới có thể theo đuổi ước mơ của mình được."
Đối với một đứa nhóc, bé còn chẳng hiểu tiền đồ là sao. Nhưng bé vẫn hiểu được vài điều ba ba nói.
Lệ Toái Toái hỏi ba: "Đi học là có thể theo đuổi được ước mơ của mình ạ?"
Giản Thành Hi gật đầu, trẻ con cũng dễ dạy mà, anh mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ cần con chăm chú nghe thầy cô giáo giảng bài thì mọi ước mơ đều có thể đạt được!"
Đôi mắt Lệ Toái Toái lập tức xuất hiện ý cười nhẹ, giọng nói trẻ con non nớt ngây thơ hỏi: "Vậy tốt quá, vậy thầy cô giáo đó có giảng về phép thuật không ạ? Toái Toái muốn trở thành người phụ nữ lợi hại có thể tạo ra quả táo độc cùng chiếc lược bị nguyền rủa!"
Lệ Trầm cúi đầu cẩn thận nghĩ nghĩ: "Thầy cô giáo giảng bài về cơ giáp chiến đấu như thế nào ạ, là kiểu có thể một phát phá hủy Thành Phố Ngầm ạ?"
Hai nhóc con hỏi xong liền lập tức mong đợi nhìn chằm chằm Giản Thành Hi
Trăm miệng một lời cùng hỏi: "Phải không ạ?"
Giản Thành Hi: "....."
Cũng chỉ là một giáo viên thôi, các con đừng dồn người ta vào góc chết như thế chứ.
Thật đáng sợ mà, quá đáng sợ ấy chứ.
Cuộc sống nằm không chờ chết của cậu càng ngày càng trở nên xa vời mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]