Chương trước
Chương sau
【 Tiền đã bị nguyên chủ cầm đi mua tín vật cho tình nhân 】

Quai hàm của Giản Thành Hi thiếu chút nữa rớt ra, y không dám tin: "Cái, cái gì? Tình nhân!"

【 Chồng của nguyên chủ ba năm trước đã rời nhà đi tòng quân, trước lúc đi có để lại cho nguyên chủ một số tiền không nhỏ, ít nhất có thể bảo đảm sinh hoạt của hắn mấy chục năm vô ưu vô lo, nhưng hắn tiêu xài phung phí, hôm qua vì để có thể cùng tình nhân bỏ trốn, hắn đã đem số tiền cuối cùng mua một cái chứng chỉ ngọc bích, chuẩn bị chạy trốn 】

Giản Thành Hi thầm chửi rủa trong tiềm thức: "Anh ta quả thực không phải con người, anh ta bỏ trốn vậy còn mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?"

Hệ thống trầm mặc không nói.

Giản Thành Hi nhìn cậu nhóc đang hôn mê ở trên giường nằm cách đó không xa, thân thể nhỏ bé lại gầy yếu của cậu nhóc như cái kệ gỗ gió thổi qua là ngã, mà cách đó không xa là cô nhóc nhỏ vốn nên được người nhà yêu thương nâng niu trong lòng bày tay vậy mà hiện giờ trên người lại tràn đầy bùn đất, hai đứa nhỏ đều đã thành ra như vậy, mà nguyên chủ lại nghĩ đến cùng tình nhân bỏ trốn!!

Giản Thành Hi đối với hệ thống nói: "Ngươi có biết anh ta đem ngọc điệp để chỗ nào không?"

【 Thực xin lỗi, hệ thống không có quyền hạn thông báo 】

Giản Thành Hi lần nữa nghẹn ngào, trong lòng y giống như bị ngọn lửa thiêu đốt không biết là tức giận với ai hay là với chính bản thân mình, y hung hăng mà đạp ngăn tủ một cái.

"Loảng xoảng"

Một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Giản Thành Hi sửng sốt, bước nhỏ đi đến mặt sau ngăn tủ, quả nhiên liền nhìn thấy mặt sau ngăn tủ rơi xuống một cái ngọc điệp được bọc trong tấm vải, thật là giữa chúng sinh tìm người trăm vạn, được đến lại chẳng phí công phu!

Phía sau truyền đến âm thanh yếu ớt của cô nhóc: "Ba ba?"

Giản Thành Hi đột nhiên đứng dậy nói: "Ba ba tìm được tiền rồi, đi thôi, chúng ta mau dẫn anh con đi bệnh viện!"

Đôi mắt cô nhóc sáng lên, lộ ra tia hy vọng, thì ra ba ba thật sự không có lừa mình.

Giản Thành Hi đi đến bên giường bằng đá, đem cậu nhóc cõng lên lưng: "Toả Toả, con dẫn đường cho Ba ba có được không?"

Cô nhóc gật đầu nói: "Dạ được!"

Đi ra khỏi cổng của ngôi nhà này, Giản Thành Hi mới có thể nhìn thế giới rõ ràng hơn, bọn họ sống trong một ngôi nhà trên cây, tất cả những ngôi nhà ở thế giới này đều là những túp lều tương đối lùn và nhỏ, màu sắc của mấy căn nhà sặc sỡ như nấm, cây cối ở hai bên đường phát sáng và có màu xanh lục mơn mởn, và vào buổi tối có thể sẽ hơi đáng sợ.

Cuối cùng, sau khi đi một đoạn đường, bọn họ dừng lại trước một phòng khám ý tế.

Cánh cửa đóng chặt.

Cơ thể nhỏ bé của Toả Toả nhào tới, khóc kêu lên: "Bác sĩ, bác sĩ mở mở cửa."

Trong phòng không có động tĩnh.

Giản Thành Hi ấm áp nói: "Toả Toả, con đứng sang một bên đi."

Lệ Toả Toả không hiểu tại sao, nhưng Ba ba đã nói, cô nhóc vẫn ngoan ngoãn tránh sang một bên.

Giản Thành Hi hít một hơi thật sâu, đột nhiên hét lớn: "Bác sĩ có ở đây không, tính mạng con người đang bị đe doạ, xin hãy mở cửa!!"

......

Trong phòng yên lặng một lát.

Cuối cùng, cửa cũng được mở ra, bên trong là một người phụ nữ mặc đồ trắng đi ra, trong tay còn cầm một cây gậy: "Giản Thành Hi ngươi muốn chết à, ta đã nói với ngươi là ta không chấp nhận thẻ tín dụng ở đây, sao ngươi còn dám tới đây?"

Giải Thành Hi không cho cô có cơ hội phản ứng lại, y trực tiếp từ khe cửa chen vào và nói: "Đứa trẻ này bị gãy chân, xin hãy nhanh chóng xem thử tình trạng của nó."

Bác sĩ ngẩn người.

Cô ấy thế mà có thể nhìn thấy được sự quan tâm dành cho đứa trẻ ở trên mặt của Giản Thành Hi?

Thiệt hay giả vậy trời, cô đang nằm mơ có phải không?!

Giản Thành Hi đi vào phòng khám, thật cẩn thận đặt đứa trẻ lên giường, đi tới cầm ngọc điệp đưa cho bác sĩ nói: "Cái này đủ để trả tiền thuốc men không?"

Bác sĩ nhìn đồ vật trong tay y rồi nhận lấy, đưa lên mặt trời lật qua lật lại để xác định có phải hàng thật không, sau khi chắc chắn nói: "Đủ thì đủ, nhưng mà ngươi có chắc chắn không, đừng đến lúc đó lại la lối khóc lóc ầm ĩ muốn đòi lại!"

Giản Thành Hi nhìn cô nhóc vẫn còn chảy nước mặt nước mũi ở phía cửa ra vào, gật gật đầu nói: "Xác định."

Bác sĩ lập tức nhận lấy ngọc điệp: "Thành giao."

Thu được đồ vật mọi chuyện liền dễ giải quyết, bác sĩ cũng không đuổi người đi, sau khi treo tấm bảng đang được điều trị ở cửa, cô bước đến giường bệnh bắt đầu làm kiểm tra tình trạng vết thương của cậu bé đang hôn mê bất tỉnh, hít một hơi thật sâu.

Giản Thành Hi lau mồ hôi trên trán: "Không sao chứ?"

Bác sĩ có chút bất đắc dĩ thở dài: "Để ta nói thế này, nếu như để miệng vết thương kéo dài thêm hai ngày, cái chân này chắc chắn sẽ bị tàn phế."

Giản Thành Hi nhìn đứa trẻ trên giường, trong lòng y vô cùng khó chịu, vội vàng nói: "Hiện tại có còn cứu kịp không?"

"Ta sẽ cố gắng hết sức." Bác sĩ xoay người bắt đầu nhanh chóng xử lý miệng vết thương cho cậu nhóc, lại nói: "Ta thấy cô nhóc trong nhà ngươi cũng bị ngã không nhẹ, ngươi đưa cô nhóc ra phía sau đi, ta sẽ nhờ y tá làm kiểm tra một chút cho cô nhóc."

Giản Thành Hi lập tức kéo tay Toả Toả qua nói: "Vậy thì...... xin làm phiền."

Bác sĩ vẻ mặt biểu tình như gặp phải quỷ.

Giản Thành Hi lại nói với cô nhóc: "Toả Toả, đi theo bác sĩ kiểm tra thân thể nhé."

Đôi mắt của cô nhóc đều đã khóc sưng lên, quần áo rách nát trên người cũng toàn là bùn đất, bàn tay non nót kéo lấy Giản Thành Hi nhỏ giọng nói: "Con không đi."

Giản Thành Hi sửng sốt: "Tại sao?"

Chẳng lẽ đây là đứa nhỏ ngang ngược cùng cố chấp sao?!

Y từ trước đến nay chưa từng có kinh nghiệm nuôi con nhỏ, đang suy nghĩ xem có nên nói lời tốt đẹp để dỗ dành cô nhóc hay không.

Lệ Toả Toả thanh âm đứt quãng khóc nức nở: "Con sợ, sau khi ra ngoài sẽ không gặp được cha."

Trong lòng Giản Thành Hi đau xót, y vội vàng an ủi vỗ về cô nhóc nói: "Sẽ không đâu, làm sao Ba ba có thể làm được chuyện như vậy chứ."

Bác sĩ ở phía sau cười lạnh một cái.

Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu lại nhìn nàng.

"Lần trước ngươi mang theo hai đứa nhỏ đi mua đồ ăn, nhưng không đủ tiền, ngươi nói sẽ tìm biện pháp lấy tiền, kết quả cả một buổi chiều cũng chưa trở về." Bác sĩ một bên cầm dao phẫu thuật xử lý miệng vết thương, một bên chậm rì rì nói: "Người của cả cái thị trấn này ai ai cũng biết."

"......"

Nguyên chủ, ngươi vẫn còn là con người sao?

Giản Thành Hi mím môi, cam chịu đội nồi mà rưng rưng nước mắt, y an ủi cô nhóc, nhẹ giọng nói: "Ba ba hứa với con, nhất định sẽ ở tại chỗ này chờ con, nếu con không tin, có thể gọi Ba ba bất cứ lúc nào."

Lệ Toả Toả nước mắt lúc này mới ngừng rơi, cô nhóc nhỏ giọng hỏi: "Thật sao?"

Giản Thành Hi nhìn ánh mắt tín nhiệm của đứa nhỏ lộ ra tười cười, dịu dàng đến mức chính y cũng không nhận ra: "Ừ!"

Y tá lúc này mới dẫn cô nhóc đưa vào bên trong để kiểm tra.

Giản Thành Hi nhìn bóng lưng của đứa bé lúc này mới yên tâm chút, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bác sĩ ở phía sau thấp giọng nói: "Nếu bây giờ ngươi chuẩn bị chạy trốn, ta cũng sẽ không giúp ngươi lừa gạt đứa nhỏ."

Giản Thành Hi quay đầu lại, kinh ngạc đến ngẩn người, sau đó cười khẽ một tiếng nói: "Ai nói ta muốn chạy, ta cũng không muốn chạy."

Bác sĩ khẽ liếc y một cái, nhìn lại người đang đứng ở giữa phòng, ngày thường bọn họ nhìn thấy Giản Thành Hi đều là ăn mặc tinh tế xinh đẹp, ngay cả khi con cái của chính mình mặc quần áo vải thô y nhất định cũng phải trơn bóng hào nhoáng như sợ không khoe khoang được vẻ bề ngoài của mình, nhưng hôm nay y lại quá sốt ruột nóng lòng cõng đứa nhỏ trên lưng, khó thấy được bộ dạng có vài phần chật vật.

Chồng không ở đây, con cái cũng mặc kệ, hàng xóm láng giềng xung quanh thật ra đã sớm ngầm xem thường y.

Nhưng cũng chính bởi vì vài phần chật này, giống như không còn tô son trác phấn lại không hiểu sao khiến cho người xem thuận mắt hơn nhiều.

Bác sĩ nói: "Bên kia có nước, ngươi có thể tự đi rót cho chính mình."

Giản Thành Hi lúc này mới phản ứng lại mình xác thực có chút khát, nhưng y vẫn đi tới trước một bước nhìn đứa nhỏ nói: "Chân đứa nhỏ thế nào rồi, có thể giữ được không?"

Bác sĩ đứng ở trên bàn vô trùng, có tấm chắn ánh sáng che cho cô cùng với giường bệnh bao phủ ở bên trong, cô đem miệng vết thương xử lý sạch sẽ, để tay đặt trên đùi cậu nhóc, một ánh sáng ấm áp và thánh khiết toả ra từ tay cô, đó là thần quang chữa bệnh, nhìn thấy ánh sáng đó Giản Thành Hi trợn mắt há hốc mồm.

Thế giới này so với y tưởng tượng thì còn phức tạp rất nhiều nha.

Đã hoàn toàn bị thoát ly khỏi phạm vi của trái đất.

Bác sĩ trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nói: "Ngươi muốn nghe lời nói thật sao?"

Giản Thành Hi gật đầu: "Cô nói đi."

"Miệng vết thương của nó thật sự không nghiêm trọng, nhưng mà nó quá nhỏ, đứa nhỏ lớn lên sử dụng chân quá nhiều sẽ khiến nó bị thương, nó chỉ mới có ba tuổi, luôn phải đi nhặt rác hái trái cây, ôm tất cả những vật nặng đó gây áp lực rất lớn lên chân, hiện tại lại bị té gãy chân, ta cũng không dám bảo đảm nhất định sẽ không có việc gì, có lẽ sau này sẽ không thể phục hồi được nữa, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

Trái tim Giản Thành Hi chùng xuống.

Bác sĩ khẽ liếc y một cái, mở miệng nói: "Ta biết một mình ngươi nuôi dưỡng hai đứa nhỏ không dễ dàng gì, nhưng nếu đã sinh chúng rồi, làm cha mẹ thì dù như thế nào cũng nên có trách nhiệm và tận tâm, nói cách khác dù cho luật pháp không quy định, thần cũng sẽ nhìn thấy tất cả."

Trong lòng Giản Thành Hi nói còn không phải như vậy nữa sao?

Nguyên chủ táng tận lương tâm đã chịu trừng phạt, nếu không anh ta sao có thể xảy ra chuyện gì được.

Giản Thành Hi nhìn đứa nhỏ nằm trên giường bệnh, y thấp giọng mở miệng nói: "Cô cứ yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm."

Bác sĩ có chút kinh ngạc liếc nhìn y một cái, tự hỏi không biết có phải vị này hôm nay uống lộn thuốc hay không, hay là lại có mưu đồ gì khác, nhưng mà có thể nhìn thấy y quan tâm đứa nhỏ một chút cũng coi như là chuyện tốt.

Giản Thành Hi chủ động đi đến một bên dò hỏi nói: "Có cần ta hỗ trợ gì không?"

Bác sĩ phớt lờ y, không thèm để một người không học vấn không nghề nghiệp vào trong mắt, xua xua tay: "Ngươi có thể giúp được cái gì, ở bên cạnh nghỉ ngơi đi."

Giản Thành Hi trước kia từng làm bác sĩ, tuy rằng sau này bởi vì có một chút chuyện phải đổi nghề không làm bác sĩ, nhưng trong tiềm thức sẽ theo bản năng ra tay hỗ trợ, nghe bác sĩ nói như vậy cũng chỉ còn cách từ bỏ đến một bên chờ.

Giọng nói non nớt yếu ớt của cô nhóc từ trong phòng truyền ra, có chút không xác định: "Ba ba?"

Giản Thành Hi lập tức mở miệng nói: "Ba ba ở đây."

Cô nhóc lúc này mới yên tâm, xác định được không có bị bỏ rơi tiếp tục làm kiểm tra thân thể.

Giản Thành Hi nhìn hai đứa nhỏ đáng thương âm thầm thở dài một hơi.

【 Ký chủ xem ra ngươi thích ứng nhân vật rất nhanh 】

Hệ thống im lặng lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện rồi nói một câu như vậy, Giản Thành Hi bất đắc dĩ nói: "Không có gì hạnh phúc bằng việc làm cha, còn không phải sao?"

【 Làm sao ký chủ biết đó có không phải là phúc 】

Giản Thành Hi vẫn là tương đối cá mặn: "Tai nạn xe cộ không chết nhặt về một cái mạng ta cũng biết như thế là đủ, nhưng vừa rồi tình huống cấp bách, ta cũng chưa kịp hỏi rõ ràng, hai đứa nhỏ này vì sao giống như vẫn luôn sống trong gia đình đơn thân, mẹ của bọn nhỏ đâu?"

Lại là một sự im lặng chết chóc.

Giản Thành Hi không thể chịu đựng được nữa: "Ngươi mau nói chuyện đi chứ!"

【 Hai người bọn họ không có mẹ 】

Giản Thành Hi nhíu mày: "Ngươi đang nói cái gì thế, chẳng lẽ hai đứa nhỏ là từ cục đá sinh ra à?"

Hệ thống trầm mặc một lát.

Ngay khi Giản Thành Hi còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thế giới này chẳng lẽ thật sự kỳ diệu và thần kỳ như vậy sao, y liền nghe thấy hệ thống thanh âm rõ ràng từ trong đầu truyền đến, làm y có muốn xem nhẹ cũng khó:

【 Hai người bọn họ làdo ngươi hoài thai mười tháng sinh ra 】

"......"

Giản Thành Hi ngồi trên ghế, cái ly trong tay lạch cạch một tiếng liền vỡ nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.