Trương Hạ Vũ lờ đà lờ đờ ngồi vào lớp, cậu nằm gục mặt xuống bàn, cơ thể vẫn rã rời, mới chỉ là đính hôn thôi sắp tới còn kết hôn thì không biết mệt như nào. Một bóng người đổ xuống phủ lấy toàn bộ người Trương Hạ Vũ khiến cậu giật mình, Trương Hạ Vũ tưởng là Sở Tiêu liền rầu rĩ nói:
“Hôm qua mệt quá”
“Hôm qua làm sao?”
Một giọng nói khác vang lên, Trương Hạ Vũ nhíu mày ngửa mặt lên nhìn, đứng trước bàn cậu là một chàng trai khá cao, áo sơ mi cài chỉnh tề, gương mặt sáng sủa cùng nụ cười đầy sức sống, ánh nắng chiếu lên càng làm gương mặt chàng trai sáng bừng. Nhưng tuyệt nhiên những thứ đẹp đẽ mà chàng trai này cố toả ra lại không hề có sức hút đối với Trương Hạ Vũ, cậu mệt mỏi quay mặt sang nhìn cửa sổ hỏi:
“Có chuyện gì không?”
“Vì cậu nghỉ gần 2 tuần nên tôi muốn hỏi thăm cậu”
Chàng trai vẫn giữ nguyên nụ cười toả nắng của mình nhìn Trương Hạ Vũ. Không biết qua bao lâu chàng trai vẫn không nhận được đáp án, dường như không thể giữ được nụ cười trên môi nữa chàng trai khẽ vò mái tóc.
“Cho tôi đi nhờ”
Giọng nói dịu dàng vang lên khiến cho cả Trương Hạ Vũ và chàng trai kia nhìn sang, không biết vì sao Trương Hạ Vũ lại cảm thấy như trút được gánh nặng, đôi mắt vẫn có chút mệt mỏi hỏi:
“Cậu đến rồi”
“Ừm, cảm thấy mệt mỏi sao?”
Sở Tiêu lo lắng đưa tay đặt lên trán cậu, nhiệt độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-qua-toi-co-mui-sieu-ngot/2986324/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.