Chương trước
Chương sau


“Vũ”

Sở Tiêu níu lấy góc áo Trương Hạ Vũ, ánh mắt đầy tủi thân, lúc này Trương Hạ Vũ mới ý thức được Thẩm Dạ Nguyệt đang ôm mình. Trương Hạ Vũ ái ngại đẩy Thẩm Dạ Nguyệt ra.

“Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, Tiêu dạo này hơi nhạy cảm nên…”

Thẩm Dạ Nguyệt cau mày nhìn Trương Hạ Vũ dắt tay Sở Tiêu về chỗ ngồi, nhất là khi Sở Tiêu quay lại nhìn anh đầy khiêu khích, Thẩm Dạ Nguyệt cười cười nhìn hắn không nói gì về chỗ mình ngồi xuống.

“Tiểu Vũ, lát cùng nhau ăn trưa nhé, tôi không muốn ăn một mình”

Lúc này Trương Hạ Vũ mới nhớ ra Thẩm Dạ Nguyệt mới chuyển đến, đã thế tính cách của anh còn hơi nhút nhát nên chắc vẫn chưa thể nói chuyện được với mọi người trong lớp.

Nghĩ thế Trương Hạ Vũ liền gật đầu: “Được chứ”

Sở Tiêu khẽ cau mày nhưng hắn lại không phản đối, nếu làm vậy Trương Hạ Vũ sẽ rất khó xử. Haizzz, Sở Tiêu hắn vốn dĩ là người rộng lượng như thế mà.

Cơ mà, đến giờ ăn trưa lại xuất hiện một người mà bọn họ vẫn nghĩ là đang trên máy bay. Thẩm Thanh Di xinh đẹp, thời thượng đứng trước cổng trường học. Vốn dĩ xã hội ngày nay đã chia thành 6 giới tính vì vậy nam nữ Omega đều như nhau, nhưng nữ Omega vẫn thường được 5 giới tính còn lại xem là phái yếu nhất mà bảo vệ. Vì vậy một nữ Omega xinh đẹp xuất hiện trong trường học khiến cho rất nhiều người chú ý.

Thẩm Thanh Di đứng trong sân trường, sau đó, cô nhận ra mình không hề biết lớp học của Trương Hạ Vũ. Trong lòng đang gào thét điên cuồng, nhưng ngoài mặt lại một bộ bình tĩnh đi đến trước mặt một Alpha nữ nhìn khá thật thà hỏi.

“Xin chào, bạn học này có thể cho tôi hỏi chút được không?”

Được một cô gái xinh đẹp như vậy bắt chuyện khiến nữ Alpha kia đỏ bừng mặt ấp úng nói: “Được… được”

Thẩm Thanh Di cười xinh đẹp dịu dàng hỏi: “Cậu có biết Trương Hạ Vũ học lớp nào không?”

“Là lớp 10-1” Nghĩ cô sẽ không biết, nữ Alpha chỉ về dãy giữa của trường “Ngay tầng 1, phòng học ngoài cùng đó”

Nhìn theo hướng tay nữ Alpha chỉ, Thẩm Thanh Di gật đầu, lấy từ trong túi sách ra socola mà mình thích nhất đưa cho cô “Bạn học, cảm ơn, cậu thật tốt”

Thẩm Thanh Di cảm ơn xong liền quay người đi theo hướng nữ Alpha chỉ mà không biết rằng cô gái kia cầm thanh socola nhìn theo hướng Thẩm Thanh Di đi đến tận lúc không nhìn thấy bóng dáng nữa mới luyến tiếc ôm thanh socola đỏ mặt chạy đi.

Trương Hạ Vũ bị kẹp giữ hai Alpha mà áp lực, cậu không hiểu sao hai người này cứ luôn hằm hè với nhau. Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trước cửa lớp khiến cậu chú ý. Đó là một cô gái xinh đẹp, mái tóc nâu dài xoã tung trên vai, gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt giảo hoạt đang liếc tới liếc lui như đang tìm kiếm gì đó.

“Di Di”

“A Di”

Hai câu gọi cùng lúc phát ra nhưng câu phía sau rõ là làm cho cô gái tức giận.

Thẩm Thanh Di nghiên răng đi lại bấu vào eo anh trai khiến nụ cười thường trực trên môi của Thẩm Dạ Nguyệt méo xệch đi. Thẩm Thanh Di trả thù xong liền vui vẻ lao vào ôm chầm lấy Trương Hạ Vũ khiến cậu suýt không đứng vững mà ngã ra đất, may được Sở Tiêu nhanh tay đỡ lấy.

Chú ý thấy ánh mắt kì lạ của các bạn học, Sở Tiêu mỉm cười tách Trương Hạ Vũ ra khỏi Thẩm Thanh Di, bàn tay rất tự nhiên ôm lấy vai cậu.

“Chúng ta đến nhà ăn vừa ăn vừa nói chuyện”

Thẩm Thanh Di nhìn bàn tay hết sức tự nhiên của Sở Tiêu khẽ nhướn mày, cô quay sang nhìn anh trai mình lại thấy vẻ mặt hết sức bình tĩnh của anh thì càng tò mò muốn biết kiểu sống chung của ba người này như nào.

“Anh, dẫn đường đi”

Nghe em gái ra lệnh thuận mồm như vậy Thẩm Dạ Nguyệt cũng chỉ cười cười xoa đầu cô rồi đi ra ngoài. Thẩm Thanh Di phụng phịu chỉnh lại tóc, cô ôm chầm lấy tay Trương Hạ Vũ tíu tít kể chuyện ở đất nước mình du học với cậu, lại không quên oán trách anh trai trốn về nước trước bỏ lại cô ở đấy.

“Vũ, em ở đây cùng Thẩm Thanh Di, anh đi lấy cơm nhé”

Trương Hạ Vũ nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu, Sở Tiêu yêu thích không thôi liền cúi xuống hôn lên má cậu liền nhận về hai cặp mắt toé lửa, hắn nhún vai cười cười kéo Thẩm Dạ Nguyệt đi lấy cơm cùng mình.

Thẩm Thanh Di thấy hai người kia đã đi lại cuốn lấy Trương Hạ Vũ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đến tận lúc hai người kia để cơm lên bàn, vòng 1 vòng nữa đi mua nước về rồi mà cô nàng vẫn chưa nói xong.

Sở Tiêu cầm lấy miếng cá, gỡ hết xương ra rồi mới đặt lại vào phần cơm của Trương Hạ Vũ, đang định lấy miếng đùi gà gỡ phần da ra cho cậu thì từ đâu một đôi đũa kì lạ, gắp theo thứ cam cam kì lạ để vào phần cơm của cậu. Sở Tiêu liền cầm đũa gắp thứ kì lạ kia để vào phần cơm của hắn nhướn mày nói.

“Vũ không thích ăn cà rốt”

“Không thể kén ăn”

Hai người Thẩm Thanh Di và Trương Hạ Vũ đang ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện liền bị mùi thuốc súng bên này làm cho chú ý.

Trương Hạ Vũ hơi nhăn mặt nhìn miếng cà rốt trong phần cơm của Sở Tiêu, cậu bĩu môi với Thẩm Dạ Nguyệt.

“Tôi không ăn cà rốt”

“Tiểu Vũ, cậu không được kén ăn, cà rốt rất tốt”

“Không”

Thấy Thẩm Dạ Nguyệt còn định nói thêm gì đó, Sở Tiêu tao nhã xúc phần thịt xào rau củ cho Trương Hạ Vũ, bên trong có cả cà rốt và ngô, lại được Trương Hạ Vũ ăn ngon lành.

Sở Tiêu nhướn mày với Thẩm Dạ Nguyệt, ánh mắt như muốn nói, vợ tôi không cần cậu lo khiến Thẩm Dạ Nguyệt chỉ muốn ụp phần cơm của anh lên đầu hắn, mà ngoài mặt lại vẫn mỉm cười cúi xuống ăn phần cơm của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.