Chớp mắt bảy ngày nữa đã trôi qua, hai người Kỳ Phi dừng chân tại Thiên Thừa Quốc hơn một tuần, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, rất tròn bổn phận của người làm khách.
Hôm nay, như thường lệ, Âu Dương Kỳ luyện võ cùng với A Phiến cô nương, Diệp Nhược Phi ngủ trưa trong phòng. Tôn đại lão gia vào triều, thư sinh cùng Tôn nhị lão gia làm thuốc. Hết thảy chẳng có gì thay đổi.
Cho đến khi Diệp Nhược Phi ngủ trưa xong.
Hơn một tuần chăm chỉ bồi bổ, lần này thuốc giải triệt để phát huy tác dụng. Lúc hắn mở mắt ra đã không còn trông thấy những thứ mờ ảo nữa.
Lần này mọi thứ đặc biệt rõ ràng.
Từ những thứ to lớn như cánh cửa, cái bàn cho đến những thứ nhỏ nhặt hơn như đôi giày, ngay cả chi tiết hoa văn trên rèm che cũng nhìn được hết.
Nhưng bởi vì vừa mới ngủ dậy vẫn còn đang ngơ ngác, Diệp Nhược Phi đần người ra một lúc lâu trên giường mới phản ứng lại được.
... Hắn nhìn thấy rồi! Thật sự nhìn thấy rồi!!
Đôi mắt của hắn rốt cuộc trở lại!
Trong lòng không nén nổi kích động, tim hắn đập thình thịch, hai bước thành một phóng thẳng xuống giường.
Lúc mở cửa phòng ra, đôi mắt lâu ngày mới tiếp xúc với ánh sáng nheo lại, một giọt nước mắt vô thức rơi ra, được ánh mặt trời chiếu vào, lấp lánh.
Diệp Nhược Phi chân trần chạy ra ngoài phòng, đứng trước một khung cảnh xa lạ, hắn dừng lại bước chân, cảm giác vui vẻ bỗng hơi chùn xuống, đột nhiên mờ mịt.
Hắn phải tìm vương gia ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872373/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.