Âu Dương Mặc cùng Thiên Thiên dừng lại bước chân, nghe ám vệ bẩm báo.
"Miêu Cương?" Sau khi nghe xong, Âu Dương Mặc nhíu mày, "Sao lại là bọn chúng?"
Thiên Thiên chống cằm suy ngẫm, nói: "Miêu Cương lúc trước cấu kết với Kỳ Nam Quốc mưu đồ tạo phản, chúng ta đã quên mất phải xử lý chúng."
Ám vệ lôi từ trong ngực áo ra một bọc giấy, cung kính đưa tới.
"Thuộc hạ đuổi theo đến hang ổ của chúng, vô tình thấy được thứ này."
Thiên Thiên nhận lấy, mở ra xem, bên trong chính là loại độc dược màu đỏ tươi đã làm hại Diệp Nhược Phi, trước đó Đoạn gia đã cho bọn họ xem qua.
"Xem ra đúng là bọn chúng rồi." Y gấp lại bọc giấy, đưa trở về cho ám vệ, "Tiêu hủy đi."
Đoạn đại phu đã nói thứ này vốn nên thất truyền từ lâu, vậy thì bây giờ nó cũng không cần tiếp tục xuất hiện hại người nữa.
"Vâng." Ám vệ nhận lấy, Âu Dương Mặc ra hiệu cho gã lui xuống.
Hai người đứng đối diện nhau. Sau một hồi trầm mặc, Thiên Thiên lên tiếng: "Việc này nên giải quyết thế nào đây?"
Người Miêu Cương tuy nham hiểm lại thích sống biệt lập, thế nhưng đa số những loại dược mà người dân Thiên Quốc và các môn phái trên giang hồ cần đều phải lấy từ nơi này, nếu bây giờ làm không khéo, rất có thể sẽ mất đi nguồn cung cấp thuốc men cho cả nước.
Thế nhưng Âu Dương Mặc nghe y hỏi xong lại không nghĩ như vậy. Hắn cười lạnh: "Mưu đồ tạo phản đáng lý phải diệt ngay từ trong trứng nước. Trước đây có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872362/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.