Lúc này, Đoạn gia vốn im lặng quan sát chợt lên tiếng: "Diệp Nhược Phi, ngươi bình tĩnh một chút, đừng khóc."
Thiên Thiên quay sang nhìn lão, nơi đầu lông mày vươn chút lo lắng.
Đoạn gia vỗ vai Diệp Nhược Phi, liếc mắt nhìn Âu Dương Kỳ một cái, đại khái đoán ra được y chính là người hắn nhắc đến lúc trước.
"Các vị, nên bàn vào chính sự rồi chứ?" Lão nói.
"Được." Âu Dương Mặc gật đầu.
Tất cả ngồi lại vào bàn, Diệp Nhược Phi bình ổn lại cảm xúc một chút, cũng ngồi theo.
Âu Dương Kỳ bị cách bởi Thiên Thiên, không khỏi nôn nóng nhìn sang.
Thiên Thiên thấy vậy, không phản ứng gì nhưng cũng không đứng lên nhường chỗ.
Đoạn gia thở dài, không hiểu sao cảm thấy Quốc sư có chút đệ khống.
Lão từ trên cái kệ bên cạnh lấy tới một bọc giấy nhỏ, vừa mở ra vừa nói: "Chắc là ám vệ đã nói cho bệ hạ biết Diệp Nhược Phi bị trúng kịch độc."
"Đúng vậy." Âu Dương Mặc đáp.
Bọc giấy mở ra, bên trong chính là thứ bột đỏ mà hôm trước ám vệ từ trong rừng tìm được mang về.
"Độc mà hắn trúng phải tên gọi là Đoạn Quan Tán, công dụng như tên, chính là ăn mòn các giác quan trên cơ thể từ bên trong." Đoạn gia nói.
"Loại độc này có từ rất lâu rồi. Ở các triều đại trước thường được các phi tần trong cung dùng để hãm hại lẫn nhau. Thời gian phát tác là năm tháng tương ứng với năm giác quan, bắt đầu từ mắt, tai, miệng, da và cuối cùng là mũi."
"Ở giai đoạn đầu tiên trước khi mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872359/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.