"Cái gì?!" Thiên Thiên trừng mắt, tay chân chợt bủn rủn.
Y từ trên ghế đứng phắt dậy, hai bước thành một đi tới chỗ ám vệ đang quỳ, nắm lấy cổ áo hắn.
"Ngươi vừa nói cái gì?!!"
Ám vệ ngày hôm qua từ chỗ Bồ Đề thôn gấp rút trở về báo hung tin, bây giờ đang quỳ trong chính điện vắng vẻ, cuối đầu đối diện với Thiên Thiên.
"Quốc sư, ngươi bình tĩnh một chút." Âu Dương Mặc kéo tay y, nhẹ giọng nói.
Thiên Thiên ngơ ngẩn cả người, giống như mất hết sức lực, cánh tay phát run.
Y lẩm bẩm: "Tiểu Phi Tử sao có thể mù... Không thể nào. Đều là hồ ngôn loạn ngữ!"
Âu Dương Mặc cau mày lo lắng, hỏi ám vệ: "Những gì khanh nói, đều là sự thật?"
Ám vệ cúi đầu cung kính: "Vâng. Là thuộc hạ không bảo hộ công tử chu toàn, mong bệ hạ trách phạt."
Lúc trở về đi rất gấp gáp, hắn thậm chí không khoác áo ngoài, vì thế máu thấm ra từ vết thương chưa lành có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Âu Dương Mặc im lặng hồi lâu, một tay vẫn ghì chặt vai Thiên Thiên, để ngăn y kích động.
Thở dài, hắn nói: "Không phải lỗi của khanh, lui xuống dưỡng thương đi."
"Vâng." Ám vệ được cho phép, hành lễ một cái rồi lui ra.
Lúc bấy giờ, Âu Dương Mặc mới nhìn Thiên Thiên, y vẫn đang thất thần.
Trong lòng phiền muộn, hắn gọi: "Quốc sư, Quốc sư."
Thiên Thiên nâng mắt nhìn.
Âu Dương Mặc lại nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, cho dù không biết là thật hay giả, cũng nên báo cho Âu Dương Kỳ một tiếng."
Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872357/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.