Diệp Nhược Phi mặc kệ cơn choáng váng từ sau đầu và cơn đau nhức dưới hạ thân, hắn tìm một con ngựa, ra roi thúc mạnh, một đường chạy khỏi Đông Nam.
Gió cát lạnh lẽo sượt qua khuôn mặt nhỏ lưu lại từng vệt từng vệt đỏ tươi, thế nhưng Diệp Nhược Phi giống như mất đi toàn bộ tri giác, chẳng hề đưa tay che lấy.
Hay là nói, nỗi đau thể xác này căn bản không sánh bằng đau đớn từ trong tâm can linh hồn.
Ra khỏi sa mạc chính là hoàng thành, bây giờ mới chỉ là tờ mờ sáng, người dân còn chưa thức dậy, cả một con đường lớn vắng tanh không một bóng người. Đầu óc hắn trống rỗng, chỉ biết không ngừng thúc ngựa, mơ mơ hồ hồ không có đích đến mà chạy đi.
Ngựa chạy càng lúc càng xa, không bao lâu đã ra khỏi kinh thành.
Thời gian dần trôi, sắc mặt Diệp Nhược Phi càng tái nhợt vì mất nước, cơn đau nhức ở sau đầu cứ thỉnh thoảng nảy lên khiến hai mắt hắn lúc tỉnh lúc hoa, cả người ngồi trên lưng ngựa không ngừng lảo đảo.
Viễn cảnh dâʍ ɭσạи khi nãy vẫn vởn vơ trong đầu, tiếng kêu la tuyệt vọng cùng lời thủ thỉ ngọt ngào của Âu Dương Kỳ vang vọng bên tai, như ma âm chú ngữ, như thôi miên.
"... Thôi đi!" Diệp Nhược Phi phát hoảng, trong lúc nhất thời không làm chủ được hành động của mình, cắn răng kéo mạnh dây cương, con ngựa đang chạy nhanh lập tức thắng gấp, hắn liền theo quán tính ngã nhào xuống đất.
Con ngựa không còn sức nặng trên lưng trói buộc liền co chân chạy đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872347/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.