Diệp Nhược Phi giật mình một cái quay đầu, trông thấy hai mắt Âu Dương Kỳ mơ mơ màng màng nhìn mình, y nhỏ giọng nói: "... Đừng đi."
Hắn dở khóc dở cười, muốn gỡ tay y ra: "Vương gia, ta mang nước tới lau mặt cho ngài, ngay đây thôi mà."
Thế nhưng Âu Dương Kỳ lại không nghe, bướng bỉnh ôm chặt eo hắn, lại kéo hắn ngồi vào lòng mình. Diệp Nhược Phi có chút khó khăn cử động, lại bị y cắn vào cần cổ.
"Không được động đậy."
Răng nanh cắm vào da thịt trắng mềm khiến Diệp Nhược Phi không khỏi hít một tiếng than đau. Có lẽ Âu Dương Kỳ đã nghe được tiếng này của hắn cho nên ngay sau đó hắn liền cảm thấy cổ mình ươn ướt, là y đang liếm lên vết cắn kia.
Diệp Nhược Phi đùng một cái đỏ mặt, hơi men muốn bốc hết cả lên đầu, luống cuống muốn đứng dậy, thế nhưng vòng tay trên eo lại siết chặt thêm. Bởi vì say rượu nên bây giờ giọng của Âu Dương Kỳ vừa trầm vừa khàn, nói vào bên tai nghe vừa ám muội lại vừa câu dẫn.
"Đừng động bậy, ngươi dẫn lửa."
Cái gì dẫn lửa?
Diệp Nhược Phi cung phản ứng chậm, lát sau mới hiểu được câu này, sắc đỏ trên mặt một đường lan ra sau tai, lan xuống tận cổ.
Mà Âu Dương Kỳ sau khi say rượu thì đại phát thú tính, y hệt như một con chó lớn hết cắn lại liếm cần cổ trắng nõn của hắn. Diệp Nhược Phi xấu hổ muốn chết, chỉ có thể bấu chặt vạt áo của mình không dám động đậy.
Thế nhưng một lát sau, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872345/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.