Âu Dương Kỳ ôm eo Diệp Nhược Phi phóng nhanh ra khỏi rừng, một đường đi như vậy liên tục sử dụng nội lực khiến sắc mặt y ngày càng trắng bệt.
Lúc Âu Dương Kỳ tưởng chừng bản thân sắp không chịu nổi nữa thì binh sĩ được cử đuổi theo Diệp Nhược Phi cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy hai người toàn thân là máu, binh sĩ nọ vội vàng ghìm dây cương, đối với Âu Dương Kỳ hô lớn: "Vương gia, mau lên ngựa đi!"
Dứt lời liền leo xuống giúp đỡ.
"Đi hỗ trợ cho những người khác." Âu Dương Kỳ suy yếu căn dặn, sau đó lên ngựa.
"Vâng!" Binh sĩ đáp rồi quay đầu chạy vào trong rừng.
Bởi vì hiện tại đã xem như ra khỏi phạm vi nguy hiểm, Âu Dương Kỳ liền thả lỏng đôi chút, cả người nhũn ra, toàn bộ trọng lực đều đè lên trên lưng của Diệp Nhược Phi. Hắn hoảng hồn vội quay người đỡ lấy y, tư thế ngồi có chút khó khăn.
"Hình như trong người ta có gì đó." Y thều thào nói, nơi bị thương cứ cân cấn cái gì, khiến y rất đau rất khó chịu.
"Vương gia ngài cố một chút, sắp về đến nơi rồi!" Diệp Nhược Phi nhíu mày lo lắng.
Lúc này hắn mới chợt nhớ lại, hình như kẻ địch khi nãy cầm súng thì phải, nếu là vậy, bây giờ trong người Âu Dương Kỳ chính là một viên đạn đi.
Nghĩ thế, sắc mặt hắn không khỏi đanh cứng, bàn tay vô thức che lại chỗ bị thương của y, không thể để viên đạn kia chạy loạn được.
Âu Dương Kỳ cúi đầu nhìn Diệp Nhược Phi, dáng vẻ quẫn bách chìm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872331/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.