Chương trước
Chương sau
Sau trận náo loạn đó, tất nhiên lễ cầu may không thể nào thực hiện tiếp được nữa, người dân ôm tâm lý vừa trải qua kinh hách đã được huynh đệ Quốc sư an ủi mà trở về nhà.
Hiện giờ không khí trong cung rất nặng nề...
Âu Dương Kỳ nằm trên giường, vẫn còn đang bất tỉnh, khuôn mặt y trắng bệch. Diệp Nhược Phi ở bên cạnh lo lắng bắt mạch, Âu Dương Mặc thì tâm trạng tối tăm ngồi cạnh cửa.
"Vẫn ổn cả chứ?" Thiên Thiên bưng vào một xô nước mới thay, đặt lên bàn, thuận miệng hỏi.
Diệp Nhược Phi bỏ tay ra khỏi cổ tay của Âu Dương Kỳ, cầm lấy khăn đã được vắt nước sẵn đắp lên trán y. Sau mới xoay người đứng dậy, nói: "Chuyện này nói ra có hơi phức tạp, hiện tại ra ngoài đã."
Thần sắc hắn có điểm kỳ quái, Âu Dương Mặc cùng Thiên Thiên đưa mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
Cả ba người đi đến bàn đá, sau khi ngồi xuống, Diệp Nhược Phi âm trầm lên tiếng: "Lúc nãy ta kiểm tra sơ qua, phát hiện ám khí của thích khách kia có tẩm độc."
"Độc?!" Hai người kia trăm miệng một lời.
Diệp Nhược Phi gật đầu: "Là Nhuyễn Cân Tán."
"Lại là nó?!" Âu Dương Mặc nhíu mày, "Sao thứ độc này cứ liên tục xuất hiện vậy?"
Diệp Nhược Phi lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa."
Ngưng một chút, lại nói: "Chẳng lẽ có người muốn nhằm vào hoàng cung?"
Âu Dương Mặc mở to hai mắt, nhưng lại bất chợt nhíu mày, đưa tay chống cằm, không chắc chắn nói: "Trẫm lại có cảm giác, là nhằm vào hai huynh đệ các khanh."
"Chúng ta ư?" Thiên Thiên có chút ngạc nhiên.
Âu Dương Mặc gật đầu. Thiên Thiên nghiêm túc ngẫm lại, nghĩ cũng có thể là vậy. Hai lần Nhuyễn Cân Tán xuất hiện, lần thứ nhất đã khiến bản thân y trúng phải, mà lần thứ hai, nếu không có Âu Dương Kỳ đúng lúc cản lấy, nói không chừng người nằm trên giường lúc này chính là Tiểu Phi Tử.
"Nhưng sao phải làm vậy?" Diệp Nhược Phi khó hiểu nhăn mày, "Còn có, ai là kẻ đứng phía sau?"
Nhuyễn Cân Tán là kịch độc, tuy rằng hắn đã có thể bào chế thuốc giải nhưng ai biết được kẻ trong tối kia sau khi thất bại hai lần có giận cá chém thớt lên người con dân Thiên Quốc hay không. Dù sao không phải ai cũng có thể dựa vào phim kiếm hiệp mà chế thuốc như hắn. Bởi vì không phải ai cũng tới từ thế kỷ 21.
Vì thế, cả ba người liền rơi vào trầm mặc.
Dám công khai mưu sát người của hoàng thân quốc thích giữa chốn ban ngày ban mặt, hẳn là người phải có thù hằn sâu sắc lắm với hoàng cung.
Hay nói đúng hơn, là có thù với Quốc sư đương triều.
Diệp Nhược Phi suy nghĩ. Không phải khi không mà Thiên Thiên bị người ta hạ độc, nhưng bản thân y lại không phải người thích đi kéo cừu hận lung tung gì. Hay là có ẩn tình bên trong? Chỉ có thể trong lúc vô tình khiến ai đó cảm thấy không thích mà thôi.
Vì thế, hắn đem ý nghĩ của mình nói ra một lượt.
Nghe xong, Thiên Thiên có điểm suy tư. Nếu nhớ không lầm, từ trước tới nay bách tính Thiên Quốc đều rất thích y, sẽ không có chuyện ghi hận âm thầm, huống chi Nhuyễn Cân Tán còn không phải đồ của nước mình.
"Quốc sư, lúc trước ra ngoài có gặp chuyện gì hay không?" Âu Dương Mặc lên tiếng.
Thiên Thiên hơi ngẩng đầu, nhớ lại những lần đi đêm của mình. Một lát sau, liền vô tình nhớ lại một chi tiết tưởng như đã bỏ quên.

Chính là cái ngày y bị quấy rối!
Thiên Thiên kể đại khái việc hôm đó cho hai người kia nghe. Nghe xong, Diệp Nhược Phi lại trầm mặc.
"Sao thế? Chuyện này có liên quan gì đến Nhuyễn Cân Tán ư?" Âu Dương Mặc hỏi.
Diệp Nhược Phi hơi lắc đầu, nói: "Ta nghĩ tới một khả năng, nhưng vẫn không dám xác định."
"Nói thử xem." Âu Dương Mặc bảo.
Diệp Nhược Phi hơi chần chừ, cuối cùng vẫn là nói ra: "Hôm trước ta đi thẩm vấn Lý thừa tướng, đột nhiên Lý công tử gọi ta là mỹ nhân, còn nói đã từng gặp mặt, muốn ta xin bệ hạ thả hắn ra ngoài."
Đối với chuyện một đấng nam tử lại bị gọi mỹ nhân, Diệp tiểu tử rất là ghi hận.
Âu Dương Mặc quay đầu nhìn Thiên Thiên, sau lại nhìn Diệp Nhược Phi, hỏi: "Khanh nghi ngờ cha con Lý thừa tướng có dính dáng đến chuyện này?"
Diệp Nhược Phi gật đầu.
Âu Dương Mặc suy nghĩ, liền dứt khoát đứng dậy: "Nếu thế thì cứ tiếp tục thẩm vấn, đến khi lòi hết ra thì thôi."
Vì thế, hoàng đế trẻ tuổi liền cùng Quốc sư đại nhân tiến tới đại lao tự mình truy hỏi. Còn về Diệp tiểu tử, tất nhiên hắn không muốn đi, cho nên liền ở lại chăm sóc sắc thuốc cho vương gia nhà mình.....
---oOo---oOo---
Hai ngày sau, vào buổi trưa nọ, sau khi Thiên Thiên cùng Âu Dương Mặc thượng triều trở về, liền thấy Diệp Nhược Phi đang bồi Âu Dương Kỳ nói chuyện ở hoa viên.
Thần sắc của Âu Dương Kỳ khôi phục rất tốt, cũng may là dùng thuốc kịp thời, nhưng mà không nghĩ tới y tỉnh lại nhanh như thế, chỉ mới có hai ngày.
Không biết rằng Diệp Nhược Phi đang nói những gì, chỉ thấy Âu Dương Kỳ lúc thì nhăn mi lúc thì thở ra, khuôn mặt than bất biến nhìn qua có chút ưu sầu cùng bất đắc dĩ.
Không muốn làm phiền không khí riêng tư của hai người kia, hoàng đế trẻ cùng Quốc sư quyết định trở về thư phòng tiếp tục bàn việc.
Mà ở bên này, Diệp Nhược Phi âu sầu không thôi.
"Vương gia, thật sự không sao ư?"
Âu Dương Kỳ kỳ quái nhìn hắn: "Có gì sao? Dù gì cũng khoẻ lại rồi."
"Nhưng mà..." Diệp Nhược Phi xoắn xuýt, "Võ công của ngài..."
Âu Dương Kỳ nói: "Chỉ mất có ba thành công lực, vài tháng liền khôi phục rồi, ngươi áy náy cái gì?"
Diệp Nhược Phi nghe y nói vậy không khỏi thở dài. Vốn biết sau khi trúng Nhuyễn Cân Tán chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới võ công, nhưng mà lại không ngờ tới mới trôi qua có một hai ngày liền tiêu mất ba thành công lực của vương gia. Diệp Tiểu Tử thân làm đại phu lại không dự đoán được trường hợp này, nhất thời tự trách vô cùng.
"Nếu như ta đưa thuốc sớm một chút, có lẽ sẽ không mất đi công lực." Hắn buồn bực nhìn đối phương.
Thấy hắn từ nãy tới giờ cứ luôn không ngừng lo lắng chuyện không phải của mình, Âu Dương Kỳ cũng muốn dở khóc dở cười, vươn tay đặt lên đầu hắn xoa xoa: "Không cần để ý, bổn vương cũng không phải yếu đuối như ngươi nghĩ."
Diệp Nhược Phi hơi giật mình nhìn y, vương gia dạo này làm sao ấy nhể? Hình như có hơi thân thiết rồi đi.

Cơ mà, một đấng nam tử cư nhiên bị một nam nhân xoa đầu là thế quái nào?! Không những vậy còn xoa tới hai lần rồi!
Chưa kịp lên tiếng tạc mao, đã nghe thanh âm từ trên vọng xuống: "Mấy ngày nay không phải ngươi cùng hoàng huynh điều tra chuyện độc dược à? Thế nào rồi?"
Hắn ngẩng đầu, thắc mắc: "Làm sao ngài biết?"
Âu Dương Kỳ nhìn bộ dáng hơi nghiêng đầu manh manh của hắn, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy, vì thế tiếp tục chà đạp mái tóc kia: "Tuy bổn vương hôn mê, nhưng dù sao vẫn còn chút ý thức."
Diệp Nhược Phi có chút bực mình vương gia này táy máy tay chân, liền nắm tay y bỏ ra khỏi đầu mình: "Thì ra ngài nghe được."
Âu Dương Kỳ gật đầu, cũng thuận theo không phiền phức hắn nữa.
Thế nên Diệp Nhược Phi có thể nghiêm túc mà nói chuyện.
Ngày hôm qua, hắn cùng với Âu Dương Mặc và Thiên Thiên ngồi lại với nhau để nói về việc thẩm vấn cha con Lý thừa tướng. Lúc trước khi Diệp Nhược Phi hỏi qua, Lý Chiêu đã từng nói rằng lão là đang cộng tác với một thương nhân nào đó, cho nên mới vận chuyển hàng lậu để làm giàu, nhưng mà bây giờ khi Âu Dương Mặc đích thân truy vấn thì lòi ra thương nhân bí ẩn đó là đến từ Miêu Cương.
"Miêu Cương?" Âu Dương Kỳ xoa cằm, trầm ngâm.
Diệp Nhược Phi: "Miêu Cương thuộc địa phận của Thiên Quốc, chỉ là nằm ở vùng rừng núi hiểm trở. Ngài cũng biết đấy, núi cao hoàng đế xa, bệ hạ không thể nào quản được đến tận đấy."
Cho nên nói, đám người không an phận kia là muốn làm hoàng đế chú ý đi?
Âu Dương Kỳ gật đầu: "Tiếp tục."
Diệp Nhược Phi lại nói: "Tuy rằng Miêu Cương là nơi cho ra các cao thủ dùng độc, nhưng mà chưa từng nghe qua người ở đấy tinh thông võ nghệ. Hơn nữa bệ hạ từng nói, người ám sát ta hôm đó võ công căn bản không phải loại của Thiên Quốc."
Âu Dương Kỳ nghe xong liền cẩn thận suy xét, đúng là thích khách hôm nọ công phu rất cao thâm, nhưng mà chiêu thức ra tay cũng rất hiểm độc, toàn bộ đều sử dụng ám khí, không giống người Thiên Quốc luyện công thường dùng nội lực cùng đao kiếm là chủ yếu.
"Nói cách khác, có nước muốn mượn Miêu Cương để làm càn?" Y nói.
Diệp Nhược Phi gật đầu: "Nhưng mà chúng ta cũng chỉ điều tra được tới đó, Lý thừa tướng tuy rằng cất giấu Nhuyễn Cân Tán nhưng cũng không phải người trong cuộc, hiện nay đã hết giá trị sử dụng."
Âu Dương Kỳ nhếch khóe miệng nhìn hắn: "Hay cho câu hết giá trị sử dụng, ngươi là học của ai khí thế đấy hửm?"
Diệp Nhược Phi hơi chột dạ gãi gãi đầu, hắn cũng không thể nói ra là do xem phim kiếm hiệp a, không phải trong phim khi ngươi trở nên vô dụng thì đều có người nói câu đó hay sao.
Âu Dương Kỳ cũng không nghĩ muốn đùa giỡn hắn lúc này, lại hỏi: "Thích khách hôm trước có bắt được không?"
Diệp Nhược Phi lắc đầu: "Võ công quá cao cường, bệ hạ chỉ đả thương được hắn mà thôi."
Âu Dương Kỳ gật đầu, không hỏi nữa.
Vừa lúc đó, nha hoàn cũng tiến tới thông báo đã đến giờ cơm trưa, hai người liền cùng nhau rời khỏi hoa viên, hướng thiện phòng mà đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.