Vì không thể để độc tính phát tán nghiêm trọng thêm, Diệp Nhược Phi ngay sau khi bắt mạch cho Thiên Thiên liền ngồi tại chỗ kê một đơn thuốc, đưa cho thái y.
"Thủy Tam Hương ta nhớ hẳn là trong dược phòng vẫn còn một ít, những thứ khác các ngươi cứ ra mấy hiệu thuốc lớn mà tìm, hẳn là không khó." Hắn nói.
"Vâng." Thái y cúi người, nhanh chóng lui ra ngoài cho người đi mua thảo dược.
Lúc này, Thiên Thiên đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Âu Dương Mặc ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt tóc cho y, còn về Âu Dương Kỳ, vẫn là bảo trì không có lên tiếng.
Diệp Nhược Phi nhìn thấy không khí có hơi ngột ngạt, bèn đứng dậy nói: "Chúng ta nên ra ngoài đi, nhiều người ở lại không tốt lắm."
"Ừm." Âu Dương Mặc nghe vậy cũng thu tay, chậm rãi đứng lên, theo Diệp Nhược Phi ra ngoài.
"Ta ở lại một chút." Âu Dương Kỳ nói.
Diệp Nhược Phi gật đầu, cẩn thận đóng cửa phòng lại giúp y.
Lắng nghe tiếng bước chân xa dần của hai người, lúc này Âu Dương Kỳ mới từ từ lại gần giường, ngồi xuống, lại im lặng ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thiên Thiên.
"Ai lại đột nhiên hạ độc ngươi chứ?" Y nghĩ thầm.
Nhìn người nằm bất động trên giường, Thiên Thiên lúc này vì thoát lực nên đã thiếp đi. Trái tim Âu Dương Kỳ như thắt lại, nhưng y biết bản thân không được phép chạm vào người nọ. Quốc sư đại nhân là người mà hoàng huynh của y nhìn trúng, chuyện này ở trong triều ai cũng biết, hơn nữa lúc trước Thiên Thiên cũng đã gián
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872291/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.