"Không bằng ngài vẽ người vào đó đi." Diệp Nhược Phi suy nghĩ một hồi, vẫn là phương pháp này đỡ tốn chất xám nhất.
Âu Dương Kỳ ngẩng đầu, thắc mắc: "Người?"
Diệp Nhược Phi gật đầu, nói: "Đúng vậy. Bức tranh này sẽ ý nghĩa biết bao nhiêu nếu như ngài vẽ vào đây người mà bản thân ngài hay nghĩ về nhất."
Ngưng một lúc, hắn lại bổ sung: "Không cần vẽ mặt, ngài vẽ bóng lưng thôi."
"Tại sao lại không vẽ mặt?" Âu Dương Kỳ lại hỏi.
Diệp Nhược Phi khoanh tay, bày ra dáng vẻ tri thức, đáp: "Bởi vì như vậy sẽ làm cho người xem có cảm giác rất bí ẩn a, sẽ rất tò mò muốn biết chủ nhân của bóng lưng ấy là ai."
Nói xa xa xăm xăm, khi nhìn lại lại thấy Âu Dương Kỳ vẫn một bộ dạng không thể thông não, hắn thở dài, trực tiếp nói ý chính: "Bởi vì bóng lưng của người mà ngài thích, sẽ mang đến cảm giác rất bình yên a."
Đúng vậy, rất vững chãi cũng rất bình yên. Ngày trước khi hắn yên lặng đứng nhìn Giang Đình Phong từ đằng xa cũng là loại cảm giác này, nhưng mà lúc đó còn có một cảm giác xa vời không thể nào chạm tới nữa.
Mà, cũng phải thôi. Cả một đời trước của hắn, cũng đâu có chạm được vào trong tâm của người ta. Bản thân chung quy chỉ là một cục thịt dư mà thôi...
Trong lòng chợt giật mình, lại âm thầm vả mặt mình một cái, hắn thở dài. Tại sao đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa quên được, trí nhớ cũng không cần đỉnh như vậy a.
Âu Dương Kỳ im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the/872286/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.