"Không bằng ngài vẽ người vào đó đi." Diệp Nhược Phi suy nghĩ một hồi, vẫn là phương pháp này đỡ tốn chất xám nhất. Âu Dương Kỳ ngẩng đầu, thắc mắc: "Người?" Diệp Nhược Phi gật đầu, nói: "Đúng vậy. Bức tranh này sẽ ý nghĩa biết bao nhiêu nếu như ngài vẽ vào đây người mà bản thân ngài hay nghĩ về nhất." Ngưng một lúc, hắn lại bổ sung: "Không cần vẽ mặt, ngài vẽ bóng lưng thôi." "Tại sao lại không vẽ mặt?" Âu Dương Kỳ lại hỏi. Diệp Nhược Phi khoanh tay, bày ra dáng vẻ tri thức, đáp: "Bởi vì như vậy sẽ làm cho người xem có cảm giác rất bí ẩn a, sẽ rất tò mò muốn biết chủ nhân của bóng lưng ấy là ai." Nói xa xa xăm xăm, khi nhìn lại lại thấy Âu Dương Kỳ vẫn một bộ dạng không thể thông não, hắn thở dài, trực tiếp nói ý chính: "Bởi vì bóng lưng của người mà ngài thích, sẽ mang đến cảm giác rất bình yên a." Đúng vậy, rất vững chãi cũng rất bình yên. Ngày trước khi hắn yên lặng đứng nhìn Giang Đình Phong từ đằng xa cũng là loại cảm giác này, nhưng mà lúc đó còn có một cảm giác xa vời không thể nào chạm tới nữa. Mà, cũng phải thôi. Cả một đời trước của hắn, cũng đâu có chạm được vào trong tâm của người ta. Bản thân chung quy chỉ là một cục thịt dư mà thôi... Trong lòng chợt giật mình, lại âm thầm vả mặt mình một cái, hắn thở dài. Tại sao đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa quên được, trí nhớ cũng không cần đỉnh như vậy a. Âu Dương Kỳ im lặng nhìn hắn ngẩn người, bản thân y cũng đang suy nghĩ. Người mà y thích? Người mà y hay nghĩ về? Từ trước tới nay, hình như cũng chỉ có một.
Khi Diệp Nhược Phi hồi thần, nhìn thấy Âu Dương Kỳ đã bắt đầu ngoáy bút, cũng không muốn làm phiền y, vì thế lẳng lặng lui ra ngoài. Còn lại một mình trong thư phòng, Âu Dương Kỳ toàn tâm toàn ý đặt hết sự tập trung của bản thân vào bức tranh, vẽ ra một bóng lưng mà y tâm tâm niệm niệm. Sau hơn nửa canh giờ, trà trên bàn đã dần nguội bớt, viên tổng quản cũng đã mang đi thay, y mới ngẩng đầu, hài lòng nhìn thành quả của mình. Một nam nhân thân mặc thanh y màu lam nhạt, mái tóc thả dài tự nhiên, một phần nhỏ dùng trâm gỗ búi lên. Vạt áo cùng mái tóc ngang lưng giống như có gió mà bay nhẹ, xung quanh lại thêm cảnh tượng hùng vĩ mơ hồ, phản phất giống như một vị tiên nhân ngự ở nơi tiên cảnh. Âu Dương Kỳ ngẩn người nhìn ngắm, cũng ngộ ra điều mà Diệp Nhược Phi nói ban nãy, quả thật, bóng lưng của người mình quan tâm, khi nhìn đúng là có cảm giác rất đỗi an yên. Lại nhớ đến một thoáng bi thương ngắn ngủi trong mắt hắn vừa nãy, y lại trầm mặc. Không biết tại sao hắn lại lộ ra biểu tình như vậy. Về phần Diệp Nhược Phi, sau khi đi ra khỏi thư phòng thì hắn lập tức bị một trận gió thổi tới làm cho rét run cả người. Im lặng kéo lại vạt áo lỏng lẻo của mình, hắn ngước nhìn bầu trời mang sắc xám nhạt, vào đông rồi. Khi hắn vừa mới xuyên không tới thì tiết trời cũng không ấm áp mấy, xem ra mùa đông ở thời cổ đại sẽ lạnh lắm cho mà xem. Vội vàng chạy về phòng thay một bộ y phục dày hơn một chút, hắn ngay sau đó liền chạy tới dược phòng. Đúng vậy, sau khi từ Kinh Thành trở về, biết được Diệp Nhược Phi có am hiểu về y thuật, Âu Dương Kỳ đã dứt khoác sai người xây hẳn một dược phòng cho hắn, ngày ngày cho hắn quậy phá trong đấy, cũng chế ra không biết bao nhiêu thứ kỳ quái rồi. Mặc dù thảo dược khi nấu có một số thứ sẽ có mùi khó ngửi, nhưng chung quy Diệp Nhược Phi ở lâu trong này cũng quen rồi, hơn nữa còn có cả một đống ấm lô nữa, vào trong này ở suốt mùa đông khẳng định chính là thiên đường >_ _
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]