Vân thiếu hoảng sợ đến nỗi hai tay run rẩy đến cả kiếm cầm trong tay cũng không cầm chắc, chân như sắp không thể trụ được nữa muốn ngồi sụp xuống đất vầng trán ứa mồ hôi, đầu óc trống rỗng miệng y cứ lắp ba lắp bắp không nói lên lời, y chưa từng muốn giết người cũng chưa từng nghĩ đến là mình sẽ giết người vừa nãy y chỉ muốn hắn biết khó mà lui thôi. 
Nhưng không ngờ hắn lại bị nhát kiếm đó chém chúng lúc đó y đã cố ý chém lệch rồi cũng chẳng hiểu vì sao nó có thể chém vào tên thích khách đó được, vương uyên và trường ca nhìn thôi cũng biết là y đã sợ đến xanh mặt rồi nhưng cũng không thể lơ là được còn rất nhiều tên thích khách nữa, cho dù họ có thấy cũng không thể làm gì được vì họ vẫn đang rất bận rộn với đám thích kia. 
Yên nhiên thấy vân thiếu cứ đứng ở đó cô bé không thể ngó lơ được liền hét lên: 
" Vân ca ca ta biết huynh rất sợ nhưng nếu họ không chết thì người chết chính là chúng ta." 
Vân thiếu liền sực tỉnh khỏi sự sợ hãi nhanh chóng lấy lại tinh thần lắm chặt thanh kiếm trong tay, cắn chặt môi dưới nhắm mắt lại sau đó chậm rãi mở mắt ra ánh mắt đầy sát khí, chạy đến chỗ đám thích khách đang bao quanh yên nhiên một nhát kiếm nhanh như chớp chém bay ba tên thích khách ra. Yên nhiên ở bên trong thấy sơ hở liền dồn nội lực quất roi thật mạnh chiếc roi vừa chạm xuống đất tỏa ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-ta-dua-vao-phan-dien-de-song-sot/3547498/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.