Tối hôm đó nhà bếp ở biệt viện Vân thiếu sáng rực vân thiếu với bộ đồ màu trắng với mái tóc thả dài qua eo nhưng y vẫn quấn chiếc vải màu đỏ trên đầu. Yên nhiên thì lại mặc bộ đồ màu đỏ sặc sỡ tóc búi hai bên như hai chiếc bánh ú. Chỉ có mỗi lạc lam vẫn một bộ quần áo màu hồng giống như thường ngày. 
Vân thiếu và yên nhiên thấy thế cũng không nói gì, bởi vì họ biết tiền mua y phục của lạc lam chắc chắn là để mua hết y phục cho bọn họ và thức ăn rồi. 
lạc lam thấy vân thiếu và yên nhiên đang đứng ở cửa phòng vân thiếu không nói gì, yên nhiên liền cầm hai chiếc đèn hình hoa sen đưa cho vân thiếu và yên nhiên nói: 
" Cho đệ và yên nhiên này." 
" Nhanh đi thả đi xong vào ăn cơm." 
Vân thiếu và yên nhiên đưa tay nhận lấy xong vẻ mặt vẫn hơi mất mát nói: 
" tỷ không thả sao." 
lạc lam liền cười nói với vẻ mặt hiền dịu ánh trăng chiếu vào khuôn mặt thanh mảnh đấy làm cho vân thiếu và yên nhiên có hơi áy náy. Sau đó y cũng không nói gì nữa liền cầm chặt chiếc đèn trong tay sau đó nhanh chóng nói: 
" Vậy để đệ đi lấy bút viết ước nguyện của mình đây." 
Yên nhiên cũng chạy theo vân thiếu nói: 
" muội cũng đi đây." 
hai người lấy bút viết xong thì mỗi người một góc đang chăm chú viết ước nguyện của mình, thì ở cạnh tao vân thiếu truyền đến hơi thở ấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-ta-dua-vao-phan-dien-de-song-sot/3547491/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.