trường ca liền đi theo sau vương uyên 
để lại mình yên nhiên đứng trơ trọi ở đó như là người đã bị lãng quên trong câu chuyện này. 
ở đằng sau vương uyên trường ca hắn tò mò hỏi: 
" thái tử người thật sự cho qua chuyện này sao." 
Vương uyên khó chịu nói: 
" Tất nhiên rồi. " 
" không thì ngươi bảo ta lên làm thế nào???" 
tố hành hơi thắc mắc nói: 
" Tại sao người lại không bẩm bảo với hoàng đế, để cho hắn biết thế nào là uy của hoàng thái tử." 
Vương uyên phát cáu ấn hai ngón tay lên trán nói: 
" ta không hiểu ngày xưa sao lại chọn ngươi làm thư đồng nữa." 
" mặc dù phụ hoàng yêu thương ta nhưng những gì ta làm sai sẽ nghiêm khắc trừng trị." 
" trong chuyện này người gây chuyện là ta nếu để phụ hoàng biết thì chắc chắn sẽ bị cấm túc và phạt chép kinh thư mà xem." 
Trường ca liền bắt mãn chỉ tay về phía biệt viện của vân thiếu nói: 
" Lẽ nào thái tử cứ để hắn đắc ý sao." 
Vương uyên liền sờ tay lên vết bầm bên cạnh miệng, mặt càng ngày càng tối đi,ánh mắt sắc bén nói: 
" Thù này chắc chắn phải trả!!! " 
về phía vân thiếu thì bị lạc lam giáo huấn một trận cả yên nhiên nữa và phải chép một trăm lần hai từ: 
" biết lỗi. " 
Khi vân thiếu và yên nhiên đang chăm chú chép thì vân thiếu liền nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu: 
" ta mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-khong-ta-dua-vao-phan-dien-de-song-sot/3547487/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.