Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 105 Chương 106 Chương 104 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116
Chương sau
Editor: Vĩ không gei ------------------------------------------------------- Lúc trước Trì Kính Dao vẫn hơi mờ mịt với thái độ của Bùi Dã, cho tới hôm nay cậu mới hiểu một chút. Nhị ca cậu không muốn thân mật với cậu, một là vì tuân thủ nghiêm ngặt lời dăn "bắt đầu bằng tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa", hai chính là vì chuyện này, dường như đã có rất nhiều hiểu lầm, còn mức độ hiểu lầm tới đâu thì hiện tại Trì Kính Dao vẫn chưa xác định rõ. Cậu không thể không cảm thán thêm lần nữa, phương diện giáo dục của xã hội cổ đại thật sự rất khuyết thiếu. Nếu là người khác, tới tầm tuổi này là phụ thân hoặc huynh trưởng trong nhà sẽ dạy một chút, nhưng Bùi Dã nhập ngũ lúc hơn 10 tuổi, Bùi phụ và Bùi Nguyên không có cơ hội nói chuyện này với hắn. "Nhị ca?" Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã: "Không phải huynh đã xem cái gì kỳ lạ trong thoại bản đấy chứ?" "Không. . . . . . Không có đâu." Bùi Dã nói. Trì Kính Dao nghe giọng điệu của hắn là biết hắn đang giấu chuyện gì đó. Nhưng loại chuyện này nói thẳng ra thì hơi xấu hổ, Trì Kính Dao cũng không nhẫn tâm làm hắn khó xử. Chỉ là. . . . . . Sau này nhất định phải tìm cơ hội bổ sung kiến thức cho nhị ca cậu. Trì Kính Dao nghĩ vậy, trên mặt cũng nóng lên. Mặc dù cậu hiểu chuyện này là gì, cũng biết một chút kiến thức và lý luận cơ bản, nhưng suy cho cùng thì cậu cũng không có kinh nghiệm gì, nếu thật sự để cậu giúp Bùi Dã bổ sung kiến thức, ngẫm lại còn thấy ngượng. Cũng may hiện giờ chỉ vừa mới bắt đầu, có một số việc cũng không cần phải gấp gáp, cứ để từ từ. Có lẽ vì đã giải quyết được một khúc mắc nho nhỏ, quá nửa đêm hai người đều ngủ yên ổn hơn chút. Sáng sớm hôm sau, mưa đã ngừng rơi. Vì vừa mới qua một cơn mưa, thời tiết mát hơn hôm qua không ít. Trì Kính Dao ôm Đại Lão đứng ở cửa, nhìn sắc trời nói: "Giờ mới có chút cảm giác mùa thu." Cậu nói xong lại rùng mình một cái, thoạt nhìn hơi lạnh thật. "Lạnh không?" Bùi Dã dứt lời liền tiến tới sờ tay cậu, phát hiện đầu ngón tay thiếu niên lạnh lẽo, liền nhíu mày nói: "Biết vậy lúc đi mang cho đệ y phục dày một chút." "Ta có đây rồi." Trì Kính Dao nói. Cậu nói xong đưa Đại Lão cho Bùi Dã, lại bảo Bùi Dã quay người đi, sau đó đem chăn đệm cất lại vào không gian cất trữ trước, lại lấy ra hai bộ y phục. Bùi Dã vừa thấy Trì Kính Dao lại có y phục hắn mặc vừa, lúc này có chút bất ngờ. "Trước khi tới biên thành ta đã đi mua ở tiệm may, y phục xuân hạ thu đông đều có. Ta thấy huynh không mặc được ở trong quân ngũ, nên không đưa cho huynh mà vẫn giữ ở chỗ của ta." Trì Kính Dao nói. Bùi Dã nhìn về phía thiếu niên, hỏi: "Đệ mua y phục bốn mùa cho ta, vẫn luôn mang bên người sao?" "Đúng vậy, còn có vớ hài nữa." Trì Kính Dao cười thần bí nói với hắn: "Huynh không biết chỗ này của ta có thể mang được bao nhiêu thứ đâu, dù sao những gì ta có thể nghĩ tới đều chuẩn bị đầy đủ." Bùi Dã nghe vậy trong lòng không khỏi ấm áp, mặc dù biết lúc đó Trì Kính Dao vẫn còn coi hắn là huynh trưởng, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy vui sướng. Loại cảm giác này giống như lúc thiếu niên vẫn chưa động lòng với hắn mà đã quan tâm hắn nhiều như vậy rồi. "Đệ. . . . . còn gì nữa không?" Bùi Dã nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi: "Có chuẩn bị y phục cho đại ca không?" "Huynh ấy có Đinh tỷ tỷ mà, ở nhà còn có mẫu thân chăm lo, nào cần ta phải chuẩn bị xiêm y cho huynh ấy chứ?" Trì Kính Dao nói. Bùi Dã nghe vậy ý cười nơi đáy mắt càng đậm hơn vài phần. Mặc dù biết mình không nên so bì với huynh trưởng, nhưng tâm lý Bùi Dã vẫn nhịn không được mà mừng thầm. Lúc nói chuyện, hai người đều tự thay y phục xong. Hiện giờ Trì Kính Dao cũng không kiêng dè Bùi Dã, dứt khoát đưa bọc hành lý của họ vào trong không gian cất trữ. Bùi Dã đi dắt ngựa ra, dẫn bọn chúng đi ăn cỏ ở khu gần đó. "Trời lanh, đệ cưỡi ngựa cùng ta đi." Bùi Dã nói với Trì Kính Dao. Trì Kính Dao rất thích cưỡi ngựa cùng với Bùi Dã, như vạy mình không cần giữ cương, còn có thể tựa vào người ta, thoải mái hơn không ít, vì thế cậu liền đống ý. Bùi Dã vẫn để thiếu niên ôm Đại Lão ngồi ở phía trước, mình thì ngồi ở phía sau ôm người vào lòng. Bọn họ còn thừa một con, con ngựa kia liền đi theo phía sau. "Biết vậy lần này dẫn Bao Tử cùng về thì tốt, mấy nam nay hắn cũng chưa về lần nào." Trì Kính Dao đột nhiên nói. "Yên tâm đi, ta đã dặn dò Bùi Thanh, bảo hắn trước khi rời đi dẫn theo Bao Tử tới đây." Bùi Dã nói. Trì Kính Dao nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm. "Haiz." Thiếu niên tựa vào người Bùi Dã nhịn không được mà thở dài. Bùi Dã cọ cọ cằm vào má thiếu niên, hỏi: "Làm sao vậy?" "Ta đang nghĩ nếu cơn mưa này lâu thêm mấy ngày nữa thì tốt." Trì Kính Dao nói: "Như vậy chúng ta có thể về muộn hơn chút. Giờ mà quay về đại doanh, ta sẽ không thể đi theo huynh như bây giờ nữa. . . . ." Bùi Dã nghe vậy nói: "Chúng ta có thể không cần về vội mà." "Thật sao?" Trì Kính Dao vội hỏi: "Nhưng mà. . . . . huynh làm vậy có tính là trái với quân quy không?" "Trước khi sư phụ đi, ta đã nói trước với ngài ấy rồi." Bùi Dã nói: "Về muộn mấy ngày không sao." Sợ thiếu niên lo lắng, hắn lại nói: "Trận này doanh trại Kì Châu lập công lớn, quay về biên thành nhất định không thể thiếu một đống việc linh tinh, phải khánh công, còn phải ứng phó với đám người hỗn loạn. . . . . . Trước giờ ta không thích chuyện này, sư phụ ta cũng hiểu." Trì Kính Dao hỏi: "Huynh là công thần lớn nhất của doanh trại Kì Châu, bọn họ khánh công mà huynh không quay về sao?" "Ta không muốn dính vào." Bùi Dã trầm giọng nói: "Mấy ngày nay, ta vẫn còn nhớ tới những binh sĩ chết trận, bọn họ lên đường cùng chúng ta, giờ lại không thể cùng trở về." Trì Kính Dao nghe vậy cũng thấy hơi thương cảm. Trong những ngày này, cậu đã thấy nhiều cái chết hơn bao giờ hết trong đời. "Đệ muốn đi đâu? Ta dẫn đệ đi." Bùi Dã nói. "Hay là. . . . . chúng ta đi tới thôn trang mấy ngày đi?" Trì Kính Dao đề nghị. Ra đi lâu như vậy, cậu thật ra vẫn mong nhớ khu dược điền. Bùi Dã hiểu tâm trạng này của cậu, liền đồng ý ngay. Vì thế, sau khi hai người trở lại biên thành, không đi tới đại doanh mà đi thẳng vào thôn trang. Người trong thông trang thấy Trì Kính Dao trở về đều rất vui vẻ. Ngô thúc lại vui sướng cười toe toét, từ lúc Trì Kính Dao giả chết tới giờ vẫn chưa gặp ông lần nào. Mặc dù ông biết thi thể chết cháy chính là mật thám, nhưng vì tránh để người khác nghi ngờ, ông vẫn coi thi thể kia là Trì Kính Dao để xử lý tang sự, lâu ngày cũng "nhập tâm" không ít. Hiện giờ nhìn thấy Trì Kính Dao còn sống, tất nhiên sẽ vui mừng không thôi. "Lúc đó bọn ta không dám nói cho ai, không ít tiểu nhị trong thôn tang đều thấy đau lòng. Cho tới sau khi nhận được tin tức từ tiền tuyến, nói không cần đóng kịch nữa, mọi người mới biết ngài còn sống." Ngô thúc nói với Trì Kính Dao: "Cũng may lúc trước ta sợ dính phải điều kiêng ki nên không mua rất nhiều thứ, nếu không đúng thật là không thể xử lý nổi. Lúc đó sự kiện kia có thể hoàn thành thuận lợi, giấu giếm được người Trần Quốc, Ngô thúc coi như đã giúp không ít việc, Trì Kính Dao cũng cảm kích về chuyện này. Nhất là trong khoảng thời gian cậu không ở trong thôn trang, cả thôn trang gần như đều do Ngô thúc hỗ trợ chăm sóc. "Ngô thúc, lần này thật sự nhờ ngài nhiều rồi." Trì Kính Dao nói. "Ngài có thể tin tưởng ta như vậy, sao ta dám làm ngài thất vọng chứ?" Ngô thúc cười nói. Trì Kính Dao dẫn Bùi Dã đi quanh thôn trang xem một vòng, phát hiện những căn phòng lần trước bị thiêu dụi đã được sửa sang lại, hiện giờ thành phòng thuốc. Dược liệu mới thu hoạch tháng này cũng đã xong, mọi thứ trong thôn trang đều ngay ngắn rõ ràng. "Chuyện mật thám quan phủ cũng đã phái người tới điều tra, mật thám kia đã trà trộn vào biên thành từ lâu, vẫn luôn làm công nhật cho người ta ở khắp nơi, rất nhiều người đều quen biết hắn, cho nên lúc hắn được gọi tới dược điền, mới không có ai nghi ngờ." Ngô thúc nói: "Nhưng sau chuyện đó, quan phủ đã sửa lại không ít quy định, bây giờ muốn làm công ở biên thành, bất kể là người ở hay là công nhật, đều phải đăng ký trong danh sách, nếu không thể chứng minh thần phận, không ai dám thuê đâu." Việc này Trì Kính Dao cũng đã biết từ trước, sau khi quan phủ điều tra rõ được thân phận của mật thám kia, Bùi Dã đã chủ động nói với cậu. "Còn có một chuyện nữa cần phải nói với cậu chủ." Ngô thúc nói. "Cậu chủ?" Trì Kính Dao ngẩn ra, hỏi: "Sao đột nhiên lại xưng hô với ta như vậy?" Ngô thúc cười cười, nói: "Phòng thuốc mà lúc trước cậu chủ nhắc tới, bây giờ đã có manh mối. Chỉ là việc này khá dài dòng, hay là cậu chủ cứ tạm nghỉ ngơi trước, sau đó ta sẽ bẩm báo chi tiết sau?" "Ừm, ngày mai rồi nói." Trì Kính Dao nghe mà nhức đầu. Vất vả lắm cậu mới quay về được, giờ chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút thôi. Thời gian cậu rời khỏi thôn trạng lần này mặc dù không tính là quá lâu. Nhưng vì khoảng thời gian ở tiền tuyến quá mức khó khăn, cho nên luôn cảm thấy một ngày trôi qua thật chậm, giống như đã rời đi mấy tháng vậy. Đêm đó, Ngô thúc nhờ Hồ bá mua cơm ngon rượu ngọt. Tất cả đám tiểu nhị trong thôn trang đều tập hợp lại, coi như tẩy trần cho Trì Kính Dao và Bùi Dã. Doanh trại Kì Châu đại thắng, không thể không kể đến công của Bùi Dã, dân chúng biên thành ai cũng rất kính trọng hắn. Mà lần này Trì Kính Dao coi như "chết đi sống lại", mọi người lại càng muốn chúc mừng. Nếu là chúc mừng, tất nhiên không thể thiếu rượu. Bùi Dã hiếm khi vui vẻ, lại biết tất cả mọi người đều là người trong thôn trang của Trì Kính Dao, liền không đành lòng làm mất mặt họ, gần như ai tới cũng không từ. Không bao lâu sau, hắn đã hơi ngà ngà say rồi. "Nhị ca. . . . . ." Trì Kính Dao duỗi tay giữ lại chén rượu của Bùi Dã, nói: "Vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn đâu, không thể uống nữa." "Không phải đệ đã khám qua, đều ổn rồi mà." Bùi Dã nói. "Ta không muốn huynh uống nữa." Trì Kính Dao ghé sát bên tai hắn nói nhỏ. Bùi Dã nghe vậy nhìn cậu một lúc, gật gật đầu rồi khoát tay vớ người kính rượu hắn, ý là không dám uống nữa. Đám tiểu nhị thấy Bùi Dã không uống, liền đi mời Trì Kính Dao. Không đợi Trì Kính Dao từ chối, Bùi Dã nói luôn: "Đệ ấy không thể uống rượu." "Trì đại phu lúc trước không uống, giờ cũng không còn nhỏ nữa, có thể uống được rồi." Một tiểu nhị nói. Tất cả mọi người đều uống rượu, có hơi say, nghe vậy ồn ào nói: "Đúng, nam nhân nào lại không uống rượu chứ?" "Mau rót đầy cho cậu chủ." Lại có người nói. "Ta chỉ uống một chén thôi, không hơn được." Trì Kính Dao cười nói. Mọi người cũng không phải người không có mắt, muốn cậu uống rượu chính là để làm bầu không khí thêm náo nhiệt, thật sự không muốn làm cậu khó xử. Vì thế đợi Trì Kính Dao uống hết chén rượu, mọi người cũng không đùa nữa. "A, Trì đại phu?" Một tiểu nhị ngồi gần cậu nhất đột nhiên nghiêng người tới trước mặt cậu, hỏi: "Miệng ngài sao lại bị sứt thế này?" Trì Kính Dao không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này, lúc này nghĩ tới lý do miệng bị sứt, mặt liền đỏ lên. Mọi người vì lời của người kia đều nhìn về phía cậu, thấy mặt cậu đỏ bừng nhất thời lộ ra nụ cười sâu xa. "Trì đại phu ngại kìa, ha ha ha." Có người nói. "Đều là người lớn cả rồi, có gì mà phải ngại." Người khác nói. Người ngồi ở bên cạnh cậu, duỗi tay khoác lên vai Trì Kính Dao, trêu chọc: "Có phải Bùi tướng quân thấy ngài đã trưởng thành nên dẫn ngài dạo hoa lâu không? Thế nên mới không cẩn thận để cô nương nào đó cắn sứt miệng?" "Đừng nói lung tung, đi hoa lâu là trái với quân quy đấy." Trì Kính Dao vội nói. "Miệng Bùi tướng quân không sứt, nhất định là ngài ấy không đi." Người kia cười nói: "Trì đại phu tự đi một mình hả?" Đám người bọn họ bình thường say rượu thường nói đùa như vậy, Trì Kính Dao có chút bất đặc dĩ. "Ta tự cắn đấy." Trì Kính Dao nói. "Vị trí này vừa nhìn đã thấy là người khác cắn." Tiểu nhị nói. Trì Kính Dao bị họ trêu mà mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống. Đúng lúc này, Bùi Dã bên cạnh đột nhiên nói: "Đệ ấy còn nhỏ, da mặt mỏng, các ngươi đừng trêu đệ ấy nữa." "Đúng vậy đúng vậy, Trì đại phu xấu hổ quá rồi kìa." Một tiểu nhị chen vào. Hắn vừa dứt tiếng, liền nghe Bùi Dã lại nói: "Với cả đệ ấy không đi hoa lâu. . . . . Vết thương trên miệng đệ ấy là do ta cắn đấy." "Khụ. . . . . ." Trì Kính Dao mới vừa ngấm một ngụm trà, nghe vậy suýt nữa làm mình sặc chết. Trì Kính Dao: . . . . . . . Nhị ca cậu đã say cỡ nào rồi vậy? ------------------------------------------------------- Hết chương 100.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 105 Chương 106 Chương 104 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116
Chương sau