"Đây chỉ là..... do ta sơ ý thôi." Trì Kính Dao buông Bùi Dã ra cười ngượng ngùng, nói: "Lúc trèo cây làm rách quần."
"Ngươi còn biết trèo cây sao?" Bùi Dã nhíu mày hỏi.
Trì Kính Dao nhỏ giọng nói: "Do ta không biết trèo nên mới làm rách quần đấy."
Bùi Dã không để ý tới quần của cậu nữa, mà duỗi tay nâng cổ tay cậu lên, liếc mắt nhìn cánh tay bị trầy da của cậu một cái.
"Đau không?" Bùi Dã nhíu mày hỏi.
"Đau ạ." Trì Kính Dao ngoan ngoãn đáp.
"Biết đau còn không ngoan một chút?" Bùi Dã trách mắng: "Trong phòng có thuốc không?"
"Có ạ!" Trì Kính Dao vội bước nhanh vào phòng, cầm lọ thuốc trị thương ra.
Bùi Dã ngồi cạnh giường, nhận lấy thuốc trị thương bắt đầu bôi cho cậu.
Trước đó Trì Kính Dao còn không thấy đau lắm, nhưng đợi đến bây giờ thì thấy nửa cánh tay đều đau nhức.
Lúc Bùi Dã bôi thuốc cho cậu, thuốc còn chưa có chạm vào da mà Trì Kính Dao đã bắt đầu rên rỉ.
"Nhóc con 3 tuổi trong thôn bị thương cũng không kêu lớn như ngươi đâu." Bùi Dã nói.
"Khả năng chịu đau của mỗi người mỗi khác, có người trời sinh đã nhạy cảm với cơn đau rồi." Trì Kính Dao nói.
Bùi Dã ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, thấy trên trán cậu đẫm mồ hôi, đoán là cậu thật sự rất đau đớn, liền nhịn xuống không tiếp tục nói móc cậu nữa. Sau khi bôi thuốc xong, Bùi Dã lại cẩn thận thổi thổi, đợt thuốc hơi khô mới buông cậu ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xung-hi-cho-ca-cua-dai-lao/3330218/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.