Trì Kính Dao không thể ngờ là mình nghĩ trăm phương nghìn cách đều không thể đột phá tiến độ công lược, thế mà dưới tình huống này lại được tăng tới 2%, mà cái giá phải trả của cậu không phải là làm Bùi Dã vui vẻ, cũng không phải hỗ trợ Bùi Dã kiếm tiền, chỉ là khóc thôi.
Sớm biết vậy, ngày đầu tiên gặp Bùi Dã cậu đã khóc luôn rồi, cần gì phải làm những việc phiền phức?
Tiếc là, khi Trì Kính Dao định khóc càng đáng thương hơn thì Dung nương đã chạy tới.
Suy cho cùng thì nội tâm của Trì Kính Dao cũng là một người trưởng thành, ít nhiều cũng thấy xấu hổ, ngượng không khóc tiếp nữa.
Cậu vội kéo tay áo lên lau nước mắt, lau xong mới phát hiện ra mình đang kéo tay áo của Bùi Dã.
Vẻ mặt của Bùi Dã vẫn vậy, không nhìn ra biểu cảm gì, nếu không phải Trì Kính Dao có thêm 100 tích phân, cậu cũng không tin là mới vừa rồi giá trị thiện cảm của Bùi Dã với cậu đã tăng lên.
Dung nương vừa thấy Trì Kính Dao nước mắt lưng tròng, lúc này liền trách Bùi Dã: "Sao con lại làm muội muội khóc?"
Bùi Dã cũng không giải thích, im lặng lấy cái sọt trên lưng Trì Kính Dao xuống.
"A Dao lo con đói bụng, cố ý đi tới đây đưa cơm cho con đó." Dung nương nói với Bùi Dã.
Lúc này Bùi Dã cũng thấy túi cơm trong sọt, theo phản xạ quay đầu nhìn Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao lộ ra khuôn mặt hơi đỏ, ánh mắt cũng hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xung-hi-cho-ca-cua-dai-lao/2673974/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.