Chương trước
Chương sau
Vĩnh Thụy năm thứ ba, cuối năm trời giá rét.

Trong kinh có một trận tuyết rơi nhỏ, quạ chìm trong sắc mây, bàng bạc bay theo chiều gió như lông tơ.

Đang là ngày hội Nguyên Tiêu, những ánh đèn đủ màu đều đã được thắp trước các cửa hàng, tiếng hò reo hết đợt này đến đợt khác.

Gánh lang bán phù bánh trôi tới sớm, tìm một chỗ tốt tránh gió rét, đợi màn đêm buông xuống, các nhóm tiểu công tử tiểu tiểu thư ra ngắm đèn du ngoạn, tất là phải đi qua chỗ này của hắn.

Hắn dựng quán ra, cong eo thêm lửa vào một lò, xoa xoa tay, liền bốc ra hơi nóng hổi, bắt đầu giương giọng hô: “Bánh trôi nhân táo đây, kẹo hạnh nhân ——”

Tiếng hò hét phiêu trong cơn tuyết nhỏ vụn len lỏi vào sâu trong con đường ngõ hẻm, trời đã tối đen, gánh lang mơ hồ nhìn thấy nơi xa nổi lên một tầng sương, sương mù minh minh diệt diệt, nhìn sâu vào trong, vài cơn gió lạnh căm căm thổi qua.

Tận cùng ngõ nhỏ kia là một tòa thâm viên, theo người ta nói là ngự viên do tiên hoàng ban tặng, bên trong năm bước có một đình, mười bước có một các, trước đó khách cũng đến kín nhà.

Sau đó không biết vì sao, đại môn hàng năm đóng chặt, đèn sừng cừu trên cửa phủ đầy tro bụi, hiếm khi sáng lên, thỉnh thoảng cửa hông phía sau kêu kẽo kẹt vài tiếng, vài nha đầu gã sai vặt sắc mặt buồn nản ra vào.

Mà hôm nay, trước cửa đại viện kia thế nhưng thắp đèn sáng, phản chiếu bóng người xước xước, ngay sau đó, một chiếc xe ngựa dẫm lên ánh đèn, hốt hoảng xuyên qua sương tuyết.

Xe ngựa chậm rãi đi đến đầu phố, ánh đèn kia càng thêm rõ ràng, nguyên lai là một chiếc đèn cung đình hình bát giác treo phía dưới mái xe. Gánh lang chưa bao giờ thấy ngự viên này mở đại môn, liền tò mò nhìn theo, thấy trên ngọn đèn kia hình như có viết chữ gì đó.

Hắn biết chữ không nhiều lắm, nhưng hai chữ này lại nhận ra được, bởi vì mỗi ngày tết, sẽ luôn có hai chữ này trong câu đối trên giấy đỏ.

—— “Bình An”.

Xe ngựa ầm xóc nảy một cái, một bàn tay từ giữa cửa sổ nhẹ nhàng thò ra.

Màn xe dày nặng ấm áp bằng nỉ cừu bị vén lên, lộ ra một công tử trẻ tuổi trong mành, gió lạnh đột nhiên tiến vào trong xe, khiến hắn ho nhẹ vài tiếng, đèn cung đình nhoáng lên, ngọn đèn dầu chiếu sáng nửa bên cảnh trí trong xe.

Thoạt nhìn thì là xa giá của con cháu phú quý, gánh lang kia cũng không cảm thấy có gì hiếm lạ, trong lúc vô ý liếc mắt một cái, rồi lại ngây ngẩn cả người.

Công tử trẻ tuổi bên trong xe người mặc trường bào khuôn mặt dịu dàng, nhìn tuấn mỹ trầm tĩnh, mái tóc đen được buộc một nửa bằng ngọc quan sáng bóng, hắn xoa xoa đôi mắt chậm rãi ngước lên, hơi nhíu mi nhìn về phía ngoài mành, tầm mắt khinh khinh phiêu phiêu về phía gánh lang.

Gánh lang ngẩn ra.

Nói như thế nào nhỉ, hai mắt kia vừa nùng vừa mềm, lộ ra mấy phần ngây thơ mờ mịt, giống như khiến người ta vô cớ cho rằng hắn thích chính mình, người xem hận không thể biến tất cả bánh trôi phù du thành châu ngọc, ôm trong lòng bàn tay dâng lên cho đến hắn.

Đại khái là vừa mới bị sặc gió lạnh, chóp mũi khóe mắt Tạ Yến có chút đỏ, trong mắt cũng bốc lên màn sương nhàn nhạt.

Gánh lang đi khắp hang cùng ngõ hẻm gặp qua không ít con cháu thế gia, ai cũng rất kiêu căng, nhưng chưa từng thấy qua kiểu như trước mắt, như là khắc băng tuyết đúc, giống như bị gió thổi qua liền ngã, lại trắng tựa như ngọc, cũng không biết trắng như vậy là bởi vì không phơi nắng, hay là bởi vì ốm yếu.

Chắc là bởi vì ốm yếu đi?

Thuyết thư không phải đều nói, cái gì mà hồng nhan bạc mệnh, cái gì tình thâm bất thọ…… Linh tinh linh tinh.

Hắn đang miên man suy nghĩ, một thiếu niên choai choai vội vã chui vào xe ngựa, vén mành nỉ cừu, oán giận kêu kêu quát quát: “Công tử! Ngài phong hàn mới khỏi, nhưng không thể trúng gió như vậy……”

Tay áo khoác màu lam của thiếu niên có những mảnh vá không rõ ràng, lại không biết từ chỗ nào móc ra một cái choàng cổ hồ ly đỏ rực như lửa, đeo ở trên cổ Tạ Yến: “Chúng ta đây là đi dự ngự yến Nguyên Tiêu, là đại sự, sang năm chi tiêu trong phủ đều trông cậy vào đêm nay, ngài có thể tranh đấu đi!”

Tạ Yến thờ ơ, vào tai này ra tai kia, thật lâu sau mới mềm như bông gọi một tiếng: “A Ngôn……”

Thiếu niên nhìn nhìn sạp của hắn, lại bất đắc dĩ nhìn nhìn Tạ Yến, sau một lúc lâu thở dài: “Biết rồi!”

Vừa lách người đi xuống, thiếu niên áo khoác lam kia liền đi đến sạp hàng trước mặt, gánh lang ngoài xe nịnh nọt kêu hai tiếng “Gia”. A Ngôn trái chọn chọn phải nhặt nhặt, mới chỉ vào một gói đồ ăn bọc trong giấy phúc, hỏi: “Này bao nhiêu tiền?”

Gánh lang thập phần nhiệt tình: “Gia, cái này là bánh sơn tra cẩu kỷ, hai mươi văn.”

“…… Hai mươi! Ngươi sao không đi ăn cướp đi?” A Ngôn trừng mắt, hắn không tin có tà, “Vậy cái này?”

Gánh lang trên mặt không nhịn được cười: “Cái này mười lăm văn.”

A Ngôn lẩm bẩm một tiếng cái gì, gánh lang không nghe rõ, nhưng nghe ngữ khí mơ hồ tóm lại là không phải đồ gì tốt, hắn trên dưới đánh giá chủ tớ hai người một phen, rốt cuộc tỉnh táo lại, nghi hoặc nói: “Nhìn ăn mặc xa xỉ như vậy, không phải là đến hai mươi văn cũng không có chứ?”

Hắn xem như minh bạch, hai người này căn bản không phải cái đại quan quý nhân gì, không chừng là kỹ nữ ở nông thôn mới được đại quan nhà nào đó mua về, trách không được dung nhan diễm lệ, lại một bộ dáng chưa hiểu sự đời.

Gánh lang không kiên nhẫn, chọc chọc một gói giấy dầu khô quắt trong một góc: “Cái này rẻ, hôm kia bán dư lại, chỉ lấy ngươi năm văn tiền. Có muốn hay không.”

“…… Ngươi!” A Ngôn tức giận phồng má, sau một lúc lâu hừ một tiếng, lấy năm đồng tiền, chộp lấy túi giấy bao dầu cỡ lòng bàn tay kia, “Thật đúng là mắt chó xem thường người thấp.”

Quay lại trên xe, mới duỗi tay ra, ánh mắt Tạ Yến liền sáng lên, lòng tràn đầy vui mừng ngồi thẳng, chờ A Ngôn uy.

Tuy nói là bán thừa, nhưng hương vị thơm ngọt vẫn còn, vừa mở giấy bao ra, vị ngọt nồng đậm xộc thẳng vào trong mũi.

A Ngôn nhặt một cái lên, đưa tới bên miệng Tạ Yến, nhìn hắn cắn.

Hắn muốn nói cái gì đó, thấy bộ dáng Tạ Yến hoàn toàn không biết gì cả, rối rắm một lát rồi lại thu lại.

Xe ngựa lần thứ hai lắc lư, Tạ Yến ngậm một khối kẹo hạnh nhân, hai mắt đều nheo lại.



A Ngôn hỏi: “Ngọt không, công tử?”

Tạ Yến ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Ai.” A Ngôn lại thở dài, đem tất cả bọc kẹo cho Tạ Yến, lại nhét một bình nước nóng vào trong tay hắn, “Quên đi, công tử lúc này có thể biết cái gì chứ.” Có thể biết ăn cơm ngủ mặc quần áo đã không tồi.

Mới ăn chưa tới hai khối, một tiếng hét lớn cản đường bọn họ, Tạ Yến ngậm kẹo mở to mắt.

Đúng giờ Dậu.

Trước phủ Duệ Vương, treo đèn kết hoa, tiếng tiêu phượng, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng bọn hắn cũng không nhìn thấy, bởi vì cách đó hai con phố, đã bị người ngăn lại, người ngăn cản bọn họ rất không thân thiện.

“Làm sao vậy?” A Ngôn hỏi xa phu.

Nhạn Linh Vệ mặc giáp cầm kích, đầu tiên là tuần tra trái phải vòng quanh xe ngựa một vòng, thấy cũng không phải là là tọa giá của vị quyền quý nhà nào, lúc này mới lạnh giọng quát: “Hôm nay ngự giá ở đây, xe ngựa đến phố này thì không thể đi về phía trước, ngươi xuống xe đi bộ!”

Băng giống như giáp mỏng dán ở trên người, thủ vệ vừa lạnh vừa đói thập phần bực bội, liền không kiên nhẫn kêu một lần nữa: “Bên trong xe là người nào, ngự thiếp đâu? Toàn bộ xuống xe kiểm tra!”

…… Này cũng quá xa, từ cái xe này đi đến đại môn Duệ Vương phủ, đừng nói còn có hai dặm.

Tạ Yến phong hàn mới khỏi, hôm nay trong ổ chăn một ngày, là bị A Ngôn khó khăn lắm mới túm lên, vì ăn mặc đẹp, những cái áo khoác vừa thô dày vừa giữ ấm đó cũng không cho hắn mặc, nếu thật sự đi bộ như vậy, e rằng căn bệnh mới vừa áp xuống lại tái phát.

“Công tử chúng ta bệnh nặng mới khỏi, không thể gặp gió. Còn thỉnh……” Nói một nửa, A Ngôn nhíu mày vén một bên góc mành lên, nhìn trước sau xe ngựa tráng lệ công khai đi ngang qua, tức khắc ngữ khí biến đổi, “Sao bọn họ có thể qua, chúng ta thì không thể qua?”

Thủ vệ cười nhạo một tiếng: “Bọn họ đều là trọng thần triều đình, được Nhiếp Chính Vương ân thưởng, xin hỏi ngài là……”

A Ngôn duỗi tay đặt chiếc đèn cung đình thẳng lại, chiếu sáng chữ được ban chói lọi, lại móc ra ngự thiếp, đúng lý hợp tình quăng trên mặt thị vệ: “Mắt chó ngươi mù, đây là tọa giá Bình An Hầu!”

Quăng xong rồi hắn lại có chút chột dạ, trộm liếc mắt nhìn Nhạn Linh Vệ một cái.

Bình An Hầu?

Hoàng thân quốc thích trong kinh thành Ngu giống như cá diếc qua sông, mắc lưới bắt cá, tiểu hầu gia tiểu thế tử bùm bùm nhảy ra bên ngoài. Nhạn Linh Vệ tìm kiếm trong đầu cứng ngắc vì gió lạnh một lần, cũng không nhớ Bình An Hầu là vị nào.

Thủ vệ mở ngự thiếp ra, liếc mắt một cái, thấy chữ trên này xác thật đứng đứng đắn đắn là Bình An Hầu Tạ Yến, cuối cùng là ấn đỏ của Nhiếp Chính Vương.

“Tạ Yến……”

Thủ vệ nhắc mãi, đột nhiên giật mình, bán tín bán nghi mà đẩy màn xe ra, nhìn nhìn ngự thiếp trong tay, lại cầm đèn lồng nhìn nhìn người nửa người bị bao phủ trong bóng đen bên trong xe.

Đèn lồng mộc mạc vô thường, dừng ở trên người người trước mắt, lại mạc danh có chút lung linh.

Thấy diện mạo hắn, thần sắc thủ vệ Nhạn Linh Vệ càng thêm cổ quái.

Tạ Yến nhịn không được hắt xì một cái.

Ánh mắt bọn họ, giống như là nhìn cái đồ chơi hiếm lạ, mang theo điểm châm chọc. A Ngôn có chút bực bội, vung hai tay đẩy đèn lồng thủ vệ đi ra ngoài, lớn tiếng nói: “Xem cũng đã xem, còn muốn thế nào! Ngự thiếp này chẳng lẽ còn là giả sao?”

Ngự thiếp tất nhiên không thể là giả, ấn đỏ Nhiếp Chính Vương ai dám làm giả a, sợ rằng không ngại đèn da người trong phủ không đủ nhiều.

Vẻ mặt thủ vệ tuy không tính là ôn hoà, nhưng tốt xấu không tiếp tục làm khó bọn họ, thấy bên trong xe nhạt nhẽo, cũng không có gì kiểm tra, nịnh hót hai câu liền cho bọn họ đi.

Bọn họ mới vừa đi qua, đằng sau liền châu đầu ghé tai ríu rít.

Thủ vệ xốc mành của Tạ Yến gãi gãi mặt, nhìn ngự thiếp trong tay: “Chậc chậc, lại là Tạ Yến.”

Một người khác vẻ mặt bí ẩn: “Nhưng mà năm đó đùa giỡn…… Khụ, Vương gia tức giận rời yến trước…… Cái con tin của Nam Nghiệp quốc, Bình An Hầu Tạ Yến?”

Tạ Yến sáu tuổi vào triều làm con tin, nhưng nghe nói người này tác phong nông nổi, ham phú quý, năm đó cả ngày quấn quýt si mê hoàng tử, vài vị hoàng tử bị hắn mê hoặc, náo triều đình chướng khí mù mịt, khi đó chỉ có duy nhất Ngũ hoàng tử Nhiếp Chính Vương là không dao động.

Ngũ hoàng tử tuy không phải người được - sủng - nhất, nhưng lại là hoàng tử đẹp trai nhất, Tạ Yến dây dưa một trận với Bùi Quân, đều bị Bùi Quân mặt lạnh cho hộ vệ đuổi ra. Trong kinh có phủng Tạ Yến, tự nhiên có coi thường Tạ Yến, chuyện này lúc ấy các tiểu quý nhân trong kinh đều biết, lén truyền ra ngoài thật sự không dễ nghe, nói cái gì Tạ Yến mặt nóng dán người mông lạnh, không biết xấu hổ.

Tạ Yến cậy mỹ hành hung, lần nào cũng đúng, người dị quốc ở tha hương, lại hỗn đến hô mưa gọi gió, câu nhóm con cháu phú quý trong kinh đối hắn ta cần ta cứ lấy, ngay cả Thiên Tử và Hoàng Hậu cũng bị hắn hống vui vui vẻ vẻ, lúc này lại cứ thua tại một trên tay Bùi Quân.

Tạ Yến có lẽ là quá tức giận, liền nương theo một lần say rượu dùng mọi cách trêu đùa tiểu vương gia.

Cái này không tính là cung đình bí sử gì, rốt cuộc năm đó người có mặt cũng không ít.

Đó cũng đã là 5 năm trước.

Lúc ấy Tạ Yến mới mười lăm tuổi, tài tình nhạy bén, tuổi còn nhỏ đã trúng hai nguyên. Tới thi đình, người khác cẩn thận dè chừng đầu cũng không dám nâng lên, chỉ có hắn nói cười vui vẻ.

Điều này cũng đúng, dù sao thì hắn từ nhỏ lớn lên ở trong cung, được dưỡng dục dưới gối trưởng công chúa, gọi thiên tử một tiếng cữu cữu, trước khi thi đình, cũng chỉ là một chuyến về nhà.



Bài thi đình Tạ Yến làm chính là văn mẫu nổi bật, lại thổi phồng thúc ngựa cũng ưu tú hơn người khác, tiên đế từ trước đến nay - sủng - yêu hắn, rồi lại không tốt công khai thiên vị, chỉ cho hắn một chức Thám Hoa lang.

Ngày thi đình của tam giáp, vừa vặn là sinh nhật mười sáu tuổi của Tạ Yếm.

Thật thật là —— chín đường khó trách người không đi hẻm, thiếu niên tài tử phong lưu!

Thám Hoa lang trẻ tuổi như thế, Đại Ngu từ khi lập triều tới nay, ngoại trừ Tạ Yến, cũng chỉ có chưa tới ba vị.

Hai vị trước đều đã phong hầu bái tướng, vang danh thanh sử.

Đến lượt Tạ Yến……

Mọi người đều biết, mặc dù hắn được Thám Hoa, cũng bất quá là cái hư danh, rốt cuộc thân phận Tạ Yến…… Có chút xấu hổ, khả năng không lớn vào triều làm quan. Trong lòng mọi người biết rõ ràng, cho hắn cái Thám Hoa lang, chính là thiên tử hống hắn chơi chơi.

Đại Ngu từ xưa đến nay, có quy củ tổ chức tiệc Thám Hoa.

Chuyện say rượu trêu đùa Ngũ hoàng tử Bùi Quân, đã diễn ra ở trong tiệc Thám Hoa, trong tiệc Thám Hoa thiên tử tự tay chọn người tuổi trẻ anh tuấn trong số tiến sĩ làm Thám Hoa, trích hoa phú thơ, chúc mừng Trạng Nguyên, là một cọc mỹ sự.

Năm nay trong số tiến sĩ, luận tướng mạo, không ai có thể so với Tạ Yến.

Thám Hoa tự nhiên không phải hắn thì thuộc về ai.

Tạ Yến khoác áo choàng màu đỏ, phụng mệnh hái trong vườn hai đóa hoa diễm lệ nhất, một đóa cho Trạng Nguyên lang, một đóa khác lại lập tức vòng qua Bảng Nhãn, cắm ở trên đầu Ngũ hoàng tử Bùi Quân.

Thiếu niên Bùi Quân tối tăm mặt mày, với một đóa đỗ quyên hồng kiều diễm bên mái.

Tạ Yến mừng rỡ ôm bụng cười cười to.

Niên thiếu Tạ Yến mỹ ngọc vô song, điệt đãng phong lưu, Bình An Hầu phủ ngày ngày ngựa xe không nghỉ, mấy người ăn chơi trác táng mỗi ngày pha trộn với hắn, còn có hạ nhân từng thấy qua hắn quần áo bất chỉnh với cái thế tử gì cùng - ngủ chung một giường, lời đồn đãi truyền khắp nơi đều là, tóm lại không phải cái thanh danh gì tốt.

Trên tiệc Thám Hoa hắn trước mặt mọi người đùa giỡn Ngũ hoàng tử, Đế Hậu cũng chỉ cười mắng một câu “Hồ nháo”.

Chính là ỷ vào Thiên Tử cùng Hoàng Hậu - sủng - hắn thôi.

Bùi Quân từ nhỏ cùng với hoàng tử khác không giống nhau, có lẽ là sinh ra ở biên cương, mẫu phi đi sớm, tính tình phá lệ trầm ổn, là người khó ở chung nhất trong các vị hoàng tử.

Bảng Nhãn bị ngó lơ thần sắc xấu hổ, Bùi Quân cũng không có sắc mặt tốt.

Người khác thấy Ngũ hoàng tử lại muốn phát tác, sợ hắn bạo nộ lên ẩu đả Thám Hoa lang, vội đi kính rượu giảm bớt không khí.

Bùi Quân tiếp chung rượu mới nhấp trên vành ly, Tạ Yến không những không có ánh mắt, còn đoạt lấy chung rượu chính mình uống, uống xong bỏ chung rượu vào vạt áo Bùi Quân, liếm liếm khóe miệng oán giận nói: “Rượu này không được, ngấy người.”

Rượu kính cho hoàng tử, bị Tạ Yến uống, uống xong còn nhét chung không vào cổ áo hoàng tử, quả thực chính là nhục nhã.

Tạ Yến trêu đùa hắn, lại không chút nào để ý mà cùng tiến sĩ khác nói giỡn đùa giỡn, không chút nào để Bùi Quân vào mắt. Bùi Quân nắm chung rượu bị hắn liếm qua kia, nhìn Tạ Yến cùng người khác kề vai sát cánh, sắc mặt cực kỳ khó coi, rất nhanh liền bỏ đi.

Ngày thứ hai, Bùi Quân liền tự thỉnh đi bắc cảnh luyện binh, sáng sớm trời còn chưa có sáng liền đi. Khi đó còn có người nói, Ngũ hoàng tử ở Ngu kinh vinh hoa phú quý không hưởng thụ, chạy đi xa như vậy, chính là bị Tạ Yến làm tức điên.

Tạ Yến ở trong tiệcThám Hoa một phen trêu hoa ghẹo nguyệt, đại khái là uống quá nhiều, chóng mặt, sau yến tiệc trên đường rời cung thế nhưng đập đầu rơi vào hồ cẩm lý trong Ngự Hoa Viên. Hồ không cạn, nhiều năm không được rửa sạch bùn đất, người ngã vào đó muốn đứng cũng đứng dậy không nổi, càng đừng nói hắn còn là một con ma men.

Gió đêm vẫn cứ se lạnh, hắn đêm đó lại mặc khinh bạc tiêu sái, tuy nói lúc ấy được người ta cứu lên, nhưng uống một bụng nước bùn, trở về sau đó liền phát sốt cao, bệnh không dậy nổi. Chờ khi hắn khỏi hoàn toàn, có lẽ là báo ứng không tới muộn, thế nhưng nhiều ngày liên tiếp bị sốt cao cháy hỏng đầu óc.

Một cái tuấn tài tuấn tài, cứ như vậy bị đốt cho ngu ngốc.

Thủ vệ liếc bóng dáng ngựa xe vài lần: “Dưới bầu trời này còn có thể có mấy cái Bình An Hầu Tạ Yến? Hắn mấy năm nay động tĩnh gì cũng đều không có, trong kinh cũng đã quên còn có một người như vậy, Vương gia sao còn gọi hắn tới?”

“Nói như thế nào.” Người khác kéo hắn một chút, nhỏ giọng nói, “Tiên đế từ trần, ấu đế vô thế, hiện tại đại cục đã định, điện hạ…… Một tay che trời, nên giết sát tịnh, nên biếm đều đã biếm đến chân trời, có lẽ là không có chuyện gì, đột nhiên nhớ tới năm đó trước mặt mọi người bị Tạ Yến nhục nhã, liền muốn quay lại trả thù? Nam Nghiệp dù sao cũng đã diệt quốc, Tạ Yến này hiện tại không nơi nương tựa, còn không phải bị điện hạ chúng ta tùy tiện thao túng sao.”

“A, cũng phải, vị điện hạ kia của chúng ta, cũng là cái có thù tất báo……”

“—— châu đầu ghé tai giống bộ dáng gì!”

Đang nói, đột nhiên một tiếng quát chói tai sau lưng.

Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người tới một bộ đồ đen tay áo bó, tay vịn Nhạn Linh đao, sợ tới mức run run, lập tức đứng thẳng, tinh thần gấp trăm lần trăm miệng một lời: “Chỉ, chỉ huy sứ hảo! Chỉ huy sứ vất vả!”

Người tới là chỉ huy sứ Nhạn Linh Vệ, Kỷ Sơ Nhàn, đây chính là đại trung thần, chẳng qua là hắn chỉ “Trung” với một mình Nhiếp Chính Vương, Nói trắng ra là, Kỷ Sơ Nhàn chính là lưỡi dao sắc bén trong tay Nhiếp Chính Vương chỉ nơi nào đánh nơi đó.

Bởi vậy Nhạn Linh Vệ trên mặt nói là bảo vệ thiên tử, nhưng ai không biết, an nguy thiên tử, xem chính là tâm tình Nhiếp Chính Vương.

Hắn nếu ngày nào đó tâm tình không tốt, bóp chết ấu đế so với niết muỗi còn đơn giản hơn.

“Lạch cạch” một tiếng, thủ vệ thất thần, không nắm chặt vật trong tay, ngự thiếp lụa vàng rực rỡ liền rơi xuống đất. Sau lưng hắn tức khắc ra một tầng mồ hôi lạnh, đang suy tư có nên xoay người lại nhặt hay không, thì thấy một bàn tay đã duỗi qua.

Kỷ Sơ Nhàn nhặt ngự thiếp lên, phủi phủi tuyết rơi dính phía trên.

Xem thần sắc hai người có dị, hắn cúi đầu đảo qua tên trên thiếp, hơi hơi dừng lại, nhíu mi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.