Tạ Yến bị nắm cằm uống mấy ngụm, nước mắt nơi khóe mi rơi cũng không xong.
Bùi Quân cười tủm tỉm lừa hắn uống dược, đầu tiên là một chén cho một lượng, sau đó là một ngụm liền cho một lượng. Hôm nay hắn rời phủ là tới hưng sư vấn tội, không mang theo tiền bạc, liền lấy đông châu trang trí trên túi thơm bên hông để thay thế.
Bùi Quân nhìn hắn đếm số hạt châu trên túi thơm bằng đầu ngón tay, dù bận vẫn ung dung cười nói: “Đếm rõ rồi sao?”
Tạ Yến lắc đầu, lại trách hắn nói chuyện ra tiếng, quấy rầy tiết tấu của mình.
Tổng cộng mười mấy viên hạt châu, có cái gì hảo đếm?
Bùi Quân chống cằm nhìn sườn mặt của hắn, vừa gầy vừa trắng, không biết mấy năm nay dưỡng như thế nào, còn không bằng khi còn nhỏ. Nói đến khi còn nhỏ, lại nhớ tới lần hắn té đập đầu giả vờ mất trí nhớ.
Thiếu niên Tạ Yến là nhân tinh*, mọi thứ đều diễn hoàn hảo, không hề có sơ hở, đến cả Hoàng Hậu cũng bị hắn lừa.
*Dùng để chỉ người có đầu óc thông minh, biết tính toán,tinh thông thiên hạ, không dễ bị lừa.
“Tạ Yến, ngươi còn sợ đắng sao? Năm đó ở trong cung cô, lừa cô mất trí nhớ, vì để diễn chân thật, một ngày thi châm ba lần, đâm mấy chục lỗ kim cũng không kêu một tiếng đau. Còn liên tục uống dược Thái Y Viện năm ngày liền, một bát đắng hơn một bát…… Cô ngửi thấy cũng sợ hãi phát hoảng.”
Bùi Quân cúi đầu thấy chân hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuan-phong-nhat-do-voi-nhiep-chinh-vuong/2922129/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.