Chương trước
Chương sau
Cận Thừa Diên tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên, kết quả chính là, anh không ngừng đổ mồ hôi trên trán.

Kỹ thuật lái xe của anh không tồi, chạy xe rất ổn định, Tạ Tinh Tinh liền ngủ một mạch thẳng đến cửa khách sạn mới tỉnh.

Tạ Tinh Tinh mở hai mắt đang nhập nhèm ngái ngủ, vừa muốn đưa tay lên dụi mắt, đột nhiên nhớ tới mắt còn đang dán kích mí, dụi rớt, đôi mắt hai mí to tròn biến mất, không phải sẽ lộ chuyện rồi sao.

Giọng nói có chút khàn "Tới rồi?"

Cận Thừa Diên "Ừ" một tiếng, sau đó đưa cho cô một tờ khăn giấy.

"Làm gì?"

Cận Thừa Diên quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, bên môi cười cười, thẳng thắn "Lau nước miếng."

Tạ Tinh Tinh lập tức đưa tay nhận lấy, dùng khăn giấy lau lau miệng, quả nhiên thật là có.

Phỏng chừng là tư thế ngủ không đúng, cho nên mới sẽ xuất hiện loại tình huống này, ngày thường cô không tật xấu như vậy đâu.

"Cảm ơn."

Không có việc gì, như vậy cũng khá tốt, vừa lúc có thể để Cận tiên sinh có ấn tượng xấu.

Hai người mới vừa xuống xe, giám đốc khách sạn đã ra tới nghênh đón, chắc chắn là do ba mẹ của Cận Hàn đã thu xếp ổn thỏa.

Giám đốc Trương nhìn thấy biển số xe lập tức dẫn theo hai nhân viên bảo an tiến lên hỗ trợ xách hành lý, cúi đầu khom lưng cười "Cận tổng, Tạ tiểu thư, phòng đã được sắp xếp xong, để tôi dẫn ngài cùng Tạ tiểu thư đi."

Phòng ở tầng 32, phòng tổng thống, tầm nhìn rất đẹp, còn có một ban công lộ thiên, có thể nhìn ra biển, đứng ở ban công thậm chí còn có thể cảm nhận được gió biển.

Nhưng bố trí trong phòng rất khác thường.

Cánh hoa hồng được trải đầy đất, trên tủ đầu giường còn có nến thơm, rượu vang đỏ trên bàn trà, còn có trái tim trên tường đang chói lọi ánh sáng tình yêu.



Phòng tổng thống không phải phòng tình nhân, thực rõ ràng, đây là Cận phu nhân cho người tỉ mỉ bố trí.

Bầu không khí phải thật lãng mạn.

Chuyện này thật ra cũng không có gì.

Trọng điểm là......

Cận Thừa Diên ngồi ở trên sô pha, khuỷu tay chống đầu gối, anh tháo kính râm xuống tiện tay ném ở trên bàn trà, tấm thẻ phòng mỏng manh ở giữa ngón tay thon dài, trên mặt cảm xúc lãnh đạm, anh lười nhác nhướng mi nhìn giám đốc Trương, trầm giọng hỏi: "Tại sao chỉ có một thẻ phòng?"

Lúc này, Tạ Tinh Tinh đang đứng ở ban công hóng gió biển, không biết trong phòng xảy ra chuyện gì.

Tới cũng tới rồi, chuyện gì nên làm thì làm, thời điểm nên hưởng thụ thì hưởng thụ, huống chi lần này cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, so với lần trước hiệu quả xem mắt nhất định sẽ tốt hơn.

Tuy rằng Cận Thừa Diên ăn mặc tùy tiện, nhưng cả người kia cũng không che giấu được khí chất vương giả, đặc biệt lúc anh không cười, khiến người khác tâm tình bất định, cả người cũng mang cảm giác bị áp bách.

Giám đốc Trương nuốt nuốt nước miếng khẩn trương, trán mồ hôi chảy ròng, ấp úng giải thích "Bởi vì chỉ còn một gian phòng này, hiện tại là tháng 5 đúng là cao điểm của mùa du lịch, huống chi hôm nay vẫn là thứ sáu, cho nên đều hết phòng."

Hải Thị Cận gia đắc tội không nổi, bà chủ lớn đã có lệnh, phải chăm sóc tốt cho Cận tổng, nếu không công việc này hẳn là không giữ nổi.

Cận Thừa Diên nghiêng đầu nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn phía ban công, hai giây sau nhìn về phía giám đốc Trương, thong thả ung dung đứng dậy "Vậy đổi khách sạn."

Giám đốc Trương vội vàng nói "Cận tổng, hiện tại các khách sạn khác cũng vậy, trừ khi...... Trừ khi có người trả phòng."

Cận Thừa Diên cầm thẻ phòng, vỗ nhẹ vai giám đốc Trương hai cái, giống như vừa cảnh cáo lại vừa trấn an, đáy mắt đen nhánh thâm thúy, môi mỏng khẽ mở "Ngoan ngoãn nói thật, tôi sẽ không làm khó dễ anh."

Giám đốc Trương ánh mắt mơ hồ, ngón tay hơi phát ra run, sống lưng đổ mồ hôi, cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng "Là Cận phu nhân ra lệnh cho chúng tôi, nói rằng việc này làm không xong sẽ cho tôi lăn về quê."

Cận Thừa Diên thong thả gật đầu, đem thẻ phòng ném ở trên bàn trà, tiếng nói thấp, như là đè nặng cảm xúc "Được, tôi hiểu rồi, anh đi ra ngoài đi."

Bóng dáng Giám đốc Trương chạy trối chết, vừa đóng cửa lại như trút được gánh nặng thở dài một hơi.

Tạ Tinh Tinh từ ban công lộ thiên đi vào liền thấy Cận tiên sinh đang ngồi ở trên sô pha nhìn điện thoại.

Từ góc độ của cô tiến vào liền nhìn sườn mặt của anh.

Không thể không thừa nhận, người này lớn lên cũng thật đẹp trai.

Từ bên cạnh, mũi cao thẳng, yết hầu gợi cảm, xương quai hàm rõ ràng, áo thun màu đen đơn giản trông có vẻ gầy, nhưng vẫn có thể nhìn ra những đường cong cơ bắp trên vai rất mạnh mẽ.

Cánh tay để ở đầu gối cường tráng hữu lực, đặc biệt còn nổi lên gân xanh, tản ra hơi thở hormone mãnh liệt.

Quần dài màu đen bao đôi chân dài, bắp chân căng quần kín mít.

Nhìn thế nào cũng đều không thể dính đến cơ thể suy nhược, yếu ớt.



Nhưng suy cho cùng, điều này cũng liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, hẳn là không ai sẽ lấy sự tình này ra để tùy ý đùa giỡn.

Ngu Điềm nói không sai, quả thật là rất đáng tiếc.

Trừ bỏ phương diện kia, chỗ nào cũng đều rất ưu tú.

Tạ Tinh Tinh khẽ thở dài, trên mặt mang theo thần sắc tiếc hận lắc đầu.

Cận Thừa Diên ngồi im, đầu cũng không ngẩng một cái, tiếng nói nặng nề "Nhìn đủ rồi sao?"

Tạ Tinh Tinh cũng không chột dạ, rốt cuộc cô không có ý không an phận gì đối với anh, nghênh ngang đi đến vali hành lý bên cạnh, vừa đi vừa hỏi "Sao anh còn ngồi ở đây?"

Giám đốc Trương đưa bọn họ tới phòng, không phải là nên trở về phòng nghỉ ngơi sao?

Lời này vừa nói xong, Cận Thừa Diên xem như có chút phản ứng, nhìn tấm thẻ phòng lẻ loi trên bàn trà kia nâng cằm, sau đó lại nhìn cô, nhàn nhạt trả lời "Chỉ còn một phòng."

Tạ Tinh Tinh bước chân dừng lại, đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Một phòng?

Cái quái gì vậy?

Tên tra nam này đêm nay muốn hạ cô?

Nhưng có vẻ như không có gì để lo lắng.

Anh ta yếu như vậy.

Cô tùy tiện cho anh ta hai chưởng liền có thể ném từ 32 tầng lầu ném xuống.

Cho nên, hẳn là lo lắng người là anh ta mới đúng.

Tạ Tinh Tinh khôi phục bình thường trong giây lát, cô bình tĩnh nhìn về phía anh, hỏi: "Ngủ như thế nào?"

Cận Thừa Diên chậm rãi dựa về sau lưng sô pha, bắt chéo chân, không nhanh không chậm mà nói "Em ngủ trên giường."

"Vậy anh ngủ sô pha?"

"Chiếc sô pha này cũng chỉ tầm một mét sáu, tôi 1 mét 87 nằm không đủ."

Lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là ám chỉ cô?

Tạ Tinh Tinh vẫn như cũ thực bình tĩnh "Tốc độ phát triển của chúng ta có chút hơi nhanh quá rồi không?"

Cận Thừa Diên ý vị thâm trường "Ồ" một tiếng, bĩu môi "Tôi vừa nói khách sạn gửi thêm hai chiếc chăn bông qua, tôi ngủ trên mặt đất."



"Nếu không tôi......"

Cận Thừa Diên cảm thấy cô còn có chút lương tâm, ngay sau đó đánh gãy lời cô nói "Tôi không có thói quen để phụ nữ ngủ trên mặt đất."

Tiểu trà xanh Tạ Tinh Tinh cười giải thích "Tôi muốn nói, nếu không tôi qua khách sạn khác, chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt, trong phòng nhiều người tôi ngủ không được."

Trong phòng nhiều thêm một người đàn ông xa lạ, còn là một tên tra nam, chất lượng giấc ngủ đặc biệt tốt cũng sẽ không ngủ được, hiểu không?

Cận Thừa Diên: "......"

Cận Thừa Diên khóe miệng giật giật, sau đó trấn định mà nói "Vấn đề này tôi vừa rồi có hỏi qua, khách sạn khác cũng hết phòng, vậy ủy khuất Tạ tiểu thư một chút rồi, rốt cuộc Tạ tiểu thư cũng không thể ngủ một mình cả đời, tập thích ứng với tôi trước vậy."

Nói xong lại nghĩ đến chuyện gì bổ sung "Nhắc nhở một chút, Tạ tiểu thư tốt nhất nên mặc quần áo chỉnh tề một chút, sự tự chủ của tôi không tốt lắm."

Nói trắng ra, một chút cũng không che giấu, không có ý tứ e lệ, giống như đang nói chuyện thiên kinh địa nghĩa sự việc đương nhiên vậy.

Tạ Tinh Tinh:?

Giữa trời tháng 5, chẳng lẽ anh muốn tôi bọc thành bánh chưng ngủ?

Chẳng lẽ hôm nay hai người chúng ta trong phòng này, một người phải chế.t sao?

Tự chủ?

Không được còn muốn lên mặt, nói chính anh sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.