Về đến ký túc xá, Tống Triệu vẫn ôm khư khư hộp kẹo.
Vừa rồi khi Giang Lâu tưởng rằng cậu đã lên phòng rồi, trong một thoáng Tống Triệu đã nhìn thấy anh ném thẳng xiên nướng vào thùng rác.
Thậm chí anh còn không quay đầu nhìn cậu một cái.
Khương Hạo đang nằm trên giường nghịch điện thoại, nhác thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tống Triệu thì ngóc đầu lên hỏi, "Cái mặt đó là sao thế? Viết luận mệt đến suy thận à?"
"Mày mới suy ấy." Tống Triệu bừng tỉnh, nhét hộp kẹo vào túi.
Khương Hạo ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, "Ủa cha, mày lại lẻn đi nhậu đấy phỏng? Tao tưởng mày ở thư viện đến giờ này cơ."
"Uống chút thôi." Tống Triệu ngã xuống giường, ngẫm nghĩ một chút lại nhổm dậy, e dè hỏi Khương Hạo, "Khương Hạo này...tao hỏi mày một vấn đề."
"Cái gì?"
"Nếu mày lỡ ngủ với đàn ông, mày có cảm thấy tội lỗi và muốn ở bên anh ta để bù đắp không?"
Tống Triệu đắn đo mãi, cuối cùng chỉ có thể hỏi Khương Hạo, cậu mà hỏi Úc Ninh thì chắc chắn cậu ấy sẽ đoán ra giữa cậu và Giang Lâu đã xảy ra chuyện gì.
Tống Triệu không muốn vì chuyện này mà khiến Úc Ninh khó xử.
Vừa dứt lời, Khương Hạo liền chửi tục, điện thoại rơi thẳng lên mặt.
Khương Hạo bụm mặt, nói: "Đừng có dọa tao?"
"Tao đây chuẩn man nhé! trai thẳng đó! Có thằng trai thẳng nào mà lại cương với người đàn ông khác không?"
"Thế thì có tội với nữ thần Maria Ozawa của tao lắm."
Tống Triệu im lặng một chập, sau đó nhấc chân đá ván giường hai cái, "Gì mà kích động dữ vậy? Giường sắp sập mẹ rồi này."
Bị cậu xen ngang, Khương Hạo quên khuấy việc hỏi chẳng lẽ Tống Triệu đã ngủ với đàn ông hay sao, mắng lại: "Có người nghi ngờ xu hướng tính dục của tao thì sao mà không kích động được hả?"
Tống Triệu mò mẫm tìm kẹo bạc hà, nhét một viên vào miệng, không nói thêm nữa.
Viên kẹo mát lạnh, đánh thức bộ não rối rắm của cậu.
Tống Triệu mở điện thoại, không thấy Giang Lâu có động tĩnh gì thì nhét điện thoại xuống dưới gối.
Ngủ thôi.
Liên tiếp hai ngày sau đó, Giang Lâu không ghé trường tìm Tống Triệu.
Lúc trước anh cứ lượn qua lượn lại trước mặt khiến cậu thấy rất phiền.
Chẳng hiểu sao bây giờ lại bỗng có chút mất mát.
Tống Triệu nhét vào miệng viên kẹo bạc hà kế cuối vào miệng, vô cùng cẩn thận đóng nắp hộp bỏ vào túi.
Úc Ninh nhìn cậu, khó hiểu hỏi, "Mày có thích ăn kẹo đâu nhỉ? Sao hai hôm nay ghiền thế?"
Tống Triệu nằm dài lên bàn, cất giọng ỉu xìu, "Tự nhiên muốn ăn thôi à."
Cậu không có tinh thần làm gì hết, mấy hôm nay ăn không ngon ngủ không yên, phần là vì phải chạy cho kịp deadline luận văn, nhắc mới nhớ cái tên Giang Lâu kia đã hứa sẽ giúp cậu tìm tài liệu, cuối cùng mất tăm mất tích.
Phần còn lại là do mất ngủ.
Tống Triệu lớn như vậy, chỉ có một lần mất ngủ nặng vào thời cấp hai.
Khi ấy cậu trằn trọc mãi khi chứng kiến cái cảnh ba mẹ gây nhau vì xu hướng tính dục của mình, cậu hận bản thân mình không giống người khác, tự hỏi tại sao lại viết những gì liên quan đến Vương Vũ lên sổ, hà cớ gì lại khiến gia đình vì mình mà không trọn vẹn, thậm chí còn liên lụy Úc Ninh cũng bị bắt nạt ở trường.
Sau này lớn rồi, mới từ từ thoát ra được.
Không ngờ bây giờ lại tái phát.
"Ninh Ninh...thật sự thích một người có cảm giác gì?" Tống Triệu e dè hỏi, bình thường cậu rất hay làm quân sư quạt mo cho Úc Ninh, đến phiên mình thì rắm chó không kêu.
Úc Ninh sửng sốt, "Cậu mới thất tình đúng không?"
Úc Ninh nhớ có đợt Tống Triệu lặn tăm mấy ngày, vả lại hai hôm trước Khương Hạo có nói với cậu Tống Triệu lại lẻn ra ngoài uống rượu.
Cậu hiểu rõ Tống Triệu, có lẽ là càng lớn càng khó bộc bạch tâm sự với người khác, Tống Triệu không giống cậu, thường chỉ biết mượn rượu giải sầu.
Úc Ninh cũng không có cách can thiệp vào sự lựa chọn của cậu ấy.
Tống Triệu tặc lưỡi, mí mắt rũ xuống, cầm bút vẽ lên giấy, có chút lơ đãng nói: "Không."
"Tao bâng quơ thế thôi, 108 anh chồng của tao còn đang chờ tao sủng hạnh."
Đến bây giờ cậu vẫn không rõ cảm giác của mình với Giang Lâu là gì.
Úc Ninh: "......"
Mấy ngày nay hai người không liên hệ gì với nhau, cuối cùng vẫn là Tống Triệu mất kiên nhẫn trước, gửi tin nhắn cho anh.
Nhưng tin tức vẫn như đá chìm xuống đáy biển.
Tống Triệu nhìn giao diện cuộc trò chuyện dừng lại ở cái lần Giang Lâu hỏi cậu có muốn ăn khuya không.
Bỗng có cảm giác món thịt nướng bị Giang Lâu ném đi đêm đó chính là cậu.
Thật khó chịu.
Tại sao cậu, một người luôn hướng tới mấy anh chàng cao to vạm vỡ lại phải treo cổ trên cái tên vô tâm kiêm kỹ thuật kém như Giang Lâu chứ?
Tống Triệu ghét nhất là bạo lực lạnh.
Cậu nghe ngóng được tin tức của Giang Lâu từ Úc Ninh.
TVT đang xuất ngoại tham gia một giải đấu mới.
Tống Triệu trước giờ chẳng bao giờ để ý tới những chuyện này, nghe Úc Ninh bảo thế thì vội đi kiểm tra weibo của Giang Lâu, phát hiện anh đăng một bài viết mới.
- Chúc mọi thứ thuận lợi.
Bên dưới cũng có rất nhiều bình luận từ fans cứng đã theo chân anh từ trước.
Nào là anh ơi, anh à.
Cũng có phải thành viên boygroup đâu, lại còn oppa với cả anhiuoi.
Mấu chốt là Giang Lâu cũng trả lời lại.
Cảm ơn.
Cảm ơn sự kiên trì của bạn.
Không mệt, tất cả đều đáng giá.
Thoạt nhìn vẫn còn rất nhiều fans, đã vậy còn rất nhiệt tình.
Tống Triệu không vui tắt weibo, trằn trọc nằm trên giường.
Có thời gian đăng Weibo nhưng không trả lời tin nhắn của cậu.
Rối rắm một hồi, Tống Triệu mở Wechat của Giang Lâu lên, chặn.
Sau đó lại lân la tìm chị gái có bình luận được thích nhiều nhất trong post của Giang Lâu, bấm vào trang cá nhân của đối phương, quả nhiên tìm thấy một group fans của anh.
Có lẽ vì đã thành lập quá lâu nên cậu có thể vào thẳng nhóm mà không cần xét duyệt.
Tống Triệu dùng tài khoản nữ sinh, nhận được sự chào đón rất nồng nhiệt.
Cậu không có kinh nghiệm đu idol, thế là dứt khoát nín thinh kéo đọc các tin nhắn cũ.
Bình thường trong nhóm chẳng mấy người trò chuyện, nhưng từ khi bắt đầu mùa giải châu Úc thì không khí bỗng sôi nổi trở lại, thậm chí có người còn đi xem trực tiếp vì Giang Lâu.
Nhưng huấn luyện viên của một đội là người đứng sau hậu trường, rất khó để thấy được anh, cho dù ống kính có quay đến thì cũng chỉ lướt qua, huống hồ chi họ đang ở nước ngoài, rất hiếm khi nhường spotlight cho người khác.
Tống Triệu nằm vùng trong nhóm suốt mấy ngày thi đấu.
Mẹ nó, chán quá đi mất, thậm chí còn chẳng thấy Giang Lâu đâu.
- Huhu nếu hiện tại Giang Lâu vẫn còn thi đấu, có lẽ đã giành được chức vô địch rồi nhỉ?
- Lúc trước anh ấy chấp niệm với chức vô địch lắm...
Tống Triệu vừa vươn vai một chút, quay lại đã thấy hội chị em đang khóc lóc trong nhóm.
Nhìn lên, hóa ra có người đã gửi một bức ảnh của Giang Lâu trước đây.
Giang Lâu mặc đồng phục cũ của đội, chàng trai trẻ nở nụ cười rực rỡ trước ống kính.
Hoàn toàn trái ngược với người đàn ông thành thục, luôn khiêm tốn ôn hòa của hiện tại.
Tống Triệu run tay, lưu tấm ảnh vào máy.
Những bức ảnh này rất khó tìm thấy trên mạng, có lẽ là ảnh độc quyền mà chị gái nọ giữ kín cho riêng mình.
- Bây giờ anh ấy cũng ổn rồi mà
Tống Triệu nhắn xong, trên Wechat hiện lên tin nhắn mới từ Úc Ninh.
Tống Triệu đọc lướt, ra là Úc Ninh muốn đến chỗ Lục Quyện xem hắn thi đấu.
- Mày khoan! Để tao liệt kê danh sách cho mày!! Mua về hộ bạn với!
Tán gẫu với Úc Ninh xong, Tống Triệu đắn đo mở Wechat lên, bỏ chặn Giang Lâu.
Thật lòng thì, cậu rất....ghen tị.
Rốt cuộc mình bị làm sao vậy nhỉ?
-
Giải châu Úc lần này diễn ra trong thời gian khá dài.
Vào ngày chung kết, fans của Giang Lâu cũng kích động hơn bao giờ hết.
Không vì lý do gì khác, Giang Lâu cùng đứng trên bục, thậm chí còn có lời thoại.
Dù sao Giang Lâu cũng đã làm huấn luyện viên được một thời gian, câu chữ của anh không chê vào đâu được, vẻ mặt khiêm tốn không thể bắt được lỗi.
Rõ ràng là một chuyện đáng ăn mừng, nhưng hội chị em trong group lại âm thầm than khóc.
- Sẽ tuyệt biết bao nếu đây là chức vô địch của chính Giang Lâu
- Anh ấy khác quá, huhu tớ nhớ khi anh ấy còn trẻ quá đi mất
- Lúc ảnh giải nghệ, fans kỹ thuật ai cũng khóc thảm như nhà có tang, giờ chỉ còn le que vài người chúng ta thôi
Đừng thấy bình luận trên Weibo mà nhầm.
Tống Triệu nằm vùng ở đây cả tuần mới biết, group chỉ còn mỗi 30 tài khoản còn hoạt động, mấy trăm cái acc dưới bình luận kia đều do các cô chia nhau ra sử dụng.
Cũng coi như là tận tâm.
Tống Triệu buông tiếng thở dài, không biết nên an ủi mọi người thế nào.
Giang Lâu bây giờ không phải trông rất ổn sao?
Tống Triệu chợt nhận ra có lẽ cậu không hiểu rõ Giang Lâu bằng những fans nữ này.
Đối phương luôn đeo một vẻ mặt ôn hòa, không biết bên trong tròn méo ra sao.
Mà cậu xoắn xuýt chuyện này làm gì chứ?
Người bạo lực lạnh là Giang Lâu cơ mà.
Tống Triệu cắn răng, nhịn xuống xúc động muốn mắng Giang Lâu, bắt đầu an ủi mọi người.
Gần đây, mấy chị em trong nhóm đặt cho cậu biệt danh "Áo bông nhỏ ấm áp", quá sến.
Nhưng không đúng sao? Mỗi lần thấy bọn họ tủi thân, cậu đều ra mặt xoa dịu từng người.
Ngày thứ ba, Tống Triệu bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức.
Tối hôm qua cậu xem phim "hành động" đến tận rạng sáng, giờ này chưa tỉnh ngủ, nghe tiếng chuông reo inh ỏi đã thấy nhức đầu.
Khương Hạo thì không ở đây.
Tống Triệu không mở nổi mắt, quơ tay nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia im ắng một hồi, "Tống Triệu."
Là giọng của Giang Lâu.
Tống Triệu lập tức mở to mắt.
Cậu gần như không nhớ nổi mình đã không liên lạc với Giang Lâu mấy ngày rồi, như thể hai người không hề quen biết gì nhau.
Đến nỗi chuyện yêu đương gì đó, cậu đã ném ra sau đầu từ đời nào rồi.
Tống Triệu theo bản năng muốn cúp máy, nhưng giọng Giang Lâu có chút trầm thấp, nghe như vừa mới tỉnh lại: "Đừng cúp máy."
Động tác Tống Triệu khựng lại.
"Anh muốn gì?" Tống Triệu không khỏi nóng giận.
"Anh bị sốt." Quả thật giọng Giang Lâu rất uể oải, "Uống nhiều, sốt."
"Không phải chuyện của tôi?"
Làm như người đã lâu không liên lạc là cậu chứ không phải anh ta vậy.
"Tống Triệu." Giang Lâu khẽ gọi tên cậu.
Tống Triệu phiền lòng, ngồi dậy gãi đầu, "Tôi là gì của anh vậy? Anh lấy quyền gì mà muốn gọi là đến, đuổi là đi?"
"Anh bị sốt thì sao không tìm Lục Quyện đấy? Gọi cho tôi làm gì? Không phải chính anh không liên hệ với tôi sao? Tôi nài nỉ chúng ta ở bên nhau sao?"
Dường như Tống Triệu muốn trút hết nỗi ấm ức mấy ngày nay, nói một mạch không ngớt lời.
Về cuối, cậu có chút nghẹn ngào.
Dựa vào cái gì?
Vì cậu hèn mọn?
Vì cậu mới là người thích đàn ông sao?
Vì cậu tham lam những gì Giang Lâu làm cho cậu? Nhưng bây giờ anh ta cũng đâu thiết tha đối xử tốt với cậu nữa.
Giang Lâu không nói chuyện, Tống Triệu mơ hồ nghe được tiếng vật gì đó rơi xuống đất, sau đó là âm thanh loạt xoạt nhặt lên.
Cậu thở dốc.
"Anh không ở căn cứ?"
"Không." Giọng Giang Lâu nhỏ hơn, "Anh đang ở nhà riêng."
"Địa chỉ là......"
Không đợi Tống Triệu đáp lại, Giang Lâu đã đọc địa chỉ.
Tống Triệu hẵng còn ngơ ngác, tiếng tít tít vang đến bên tai.
Bên phía Giang Lâu không còn động tĩnh.
Tống Triệu đỏ mắt, gọi vài câu nhưng không có phản ứng.
"Mẹ kiếp." Tống Triệu mắng, xoa tóc vội bò dậy.
Khu nhà trong lời Giang Lâu cách trường cậu một giờ đi xe.
Cái tên này thật sự có bệnh à?
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói: Huhu có nguyên nhân có nguyên nhân có nguyên nhân
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]