Chương trước
Chương sau
Tống Triệu đối diện với ánh mắt chân thành của Giang Lâu, một lúc sau mới khó khăn mở miệng, "Anh bịp."

Giang Lâu thở dài, ủ rũ cúi đầu.

Trông anh ta lúc này thật sự rất...tội nghiệp.

Nhưng người tội nghiệp nhất đáng ra phải là cậu, không phải sao?

Tống Triệu nghiến răng nghiến lợi: "Anh đừng có mà nói bậy, tôi say mềm oặt cả người, cương không nổi thì làm sao ép buộc anh được?"

Giang Lâu vẫn chỉ im lặng, không biện giải một lời.

Tống Triệu bỗng chốc cảm thấy cái bầu không khí yên tĩnh này sao mà gai mắt quá.

Trí nhớ của cậu về ngày hôm đó chỉ thật sự quá mơ hồ, đâm ra khó mà phân biệt được lời của Giang Lâu là thật hay giả.

Nhưng theo lý thì một tên trai thẳng.....có lẽ sẽ không có lý do gì để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của một chàng gay như cậu.

Chẳng nhẽ thật sự là do cậu cưỡng ép anh ta sao?

Sao cậu không biết mình còn có năng lực này nhỉ?

Sắc mặt Tống Triệu ngày càng khó coi, cậu vắt óc suy nghĩ muốn nói tiếp, song Giang Lâu lại mỉm cười lên tiếng trước, "Đi thôi, chở cậu về trường."

"Buổi chiều cậu có tiết mà phải không?"

Tống Triệu giật thót, "Tôi không." Nói xong mới nhận ra mình sai, bèn vội vàng sửa miệng, "À có."

Vẻ mặt Giang Lâu thản nhiên không chút biến hóa, như thể anh chưa từng thốt ra những lời vừa rồi.

Tống Triệu suy tư lẽo đẽo theo sau anh.

Giang Lâu cao hơn cậu một chút, thú thật thì ngoại hình của Giang Lâu phải thuộc hàng top trong giới thể thao điện tử, có điều Tống Triệu chưa có cơ hội xem video Giang Lâu thi đấu lần nào, cũng không biết trước đây anh ta là người thế nào.

Chẳng biết sao khi đến trước cửa, Giang Lâu đột nhiên dừng lại, Tống Triệu hẵng còn thả hồn lên mây, thế là không kịp dừng lại mà va thẳng vào, đau đến chảy nước mắt, "Ui! Mắc gì đứng yên vậy?"

Giang Lâu nheo mắt cười quay đầu nhìn cậu, anh vươn tay xoa lên nơi bị đụng trúng, "Tôi chỉ định hỏi cậu có muốn uống gì không thôi, đau không?"

Tống Triệu là người rất để ý đến việc tiếp xúc tứ chi với người khác, ngoại trừ Úc Ninh đã thân thuộc từ xưa xửa. Từ cấp hai đến bây giờ, tuy trong lòng cậu đã không còn khúc mắc gì nữa, nhưng vẫn một mực không dám đụng vào người bạn học.

Bởi thuở ấy cứ có ai vô tình tiếp xúc gần với Tống Triệu, đều sẽ nhăn mày nhăn mặt như thể sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm.

Thói quen ấy dường như đã khắc cốt ghi tâm, mặc cho đồng tính luyến ai thời buổi này đã không còn là thứ bị người đời phỉ nhổ, Tống Triệu vẫn không thể choàng vai bá cổ với bất kỳ bạn nam nào khác.

Nhưng khi tay Giang Lâu nhẹ nhàng áp lên trán cậu, cậu bất tri bất giác nhớ lại cảm xúc ngày hôm ấy.

Lòng bàn tay Giang Lâu ấm nóng, có lẽ vì quanh năm gõ bàn phím và viết báo cáo nên da tay anh có phần thô ráp.

Tống Triệu ngẩn ra một lát, "Vẫn ổn."

Nói xong, cậu lại bổ sung một câu, "Không nhọc anh quan tâm."

Không biết anh ta có nghe thấy câu sau hay không, Giang Lâu rụt tay lại, quay sang hỏi, "Thế có muốn uống gì không?"

Tống Triệu rầu rĩ, không trả lời.

Cậu cảm thấy nghẹn lòng, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Cậu và Giang Lâu chỉ là bạn bè xã giao, là do đêm đó cậu gọi nhầm người, cũng là do cậu ép buộc người ta.

Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng trước khi lên xe, Tống Triệu không thể nhịn được nữa, ngăn Giang Lâu mở cửa.

Cậu ngẩng đầu víu lấy cánh tay Giang Lâu buộc anh phải xoay người lại, dường như đã suy nghĩ rất lâu, "Xin lỗi anh, Giang Lâu."

"Sao lại..." Giang Lâu sửng sốt.

Tống Triệu thở dài một hơi, ngắt lời anh: "Đêm đó là lỗi của tôi."

"Nếu như anh cần tôi bồi thường, tôi có thể làm bất cứ điều gì, duy chỉ có..." Tống Triệu không dám nói tiếp.

Tại sao cậu lại thê thảm vậy chứ?

Bỏ qua chuyện lúc trước bị chỉ trỏ kì thị, cậu còn chưa từng nghiêm túc yêu đương với ai đã vụng về trót trao lần đầu cho người khác.

Chưa kể còn bị người ta làm thành bộ dáng đó.

"Chỉ là sau khi tôi trả xong, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, được không?" Tống Triệu thở phào, chợt thấy bình tĩnh đến lạ, "Những gì tôi nói lúc trước đều là lời thật lòng, thời buổi này những thứ như tình một đêm rất nhiều, tôi sẽ không nói tôi hay anh mới là người chịu thiệt, anh không thích tôi, không cần lãng phí thời gian cho tôi, cũng không cần chịu trách nhiệm hay gì đó."

"Nhưng nếu anh muốn tôi chịu trách nhiệm thì tôi sẽ bồi thường cho anh, ngoại trừ việc hẹn hò." Tống Triệu cảm thấy mắt mình ươn ướt, cậu vội đưa tay lau mặt.

Thực ra, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cậu rơi nước mắt.

Tống Triệu từng là một thằng nhóc rất mít ướt, nhưng rồi thực tế đã cho cậu thấy khóc lóc cũng không giải quyết được gì, thà rằng cứ cười phớ lớ cả ngày cho rồi.

"Anh là trai thẳng, không cần phải vì tôi mà ép buộc mình. Anh có biết điều cấm kỵ nhất của giới đồng tính nam chúng tôi là gì không? Đó là trai thẳng." Tống Triệu khịt mũi, nghĩ thầm, cho dù Giang Lâu không phải trai thẳng thì họ vẫn không thể ở bên nhau, chưa bàn đến việc cậu không thích anh, mà kể cả có thích thì...

Có thích thì...cậu cũng không dám theo đuổi.

Cậu thường rầy Úc Ninh quá tự ti, nhưng thật ra chính bản thân cậu cũng như thế, thậm chí còn tệ hơn cậu ấy.

Nói xong, cậu không thể nhịn được nữa.

Giang Lâu cúi đầu nhìn cậu.

Tống Triệu khi say thì cứ bù lu bù loa hết cả lên, vậy mà lúc tỉnh táo thì chỉ biết khóc trong ấm ứt, cậu cũng không còn hở tí là mắng, có lẽ thật sự muốn nói chuyện nghiêm túc với anh một lần.

Nhìn mắt và mũi của người trước mặt đã đỏ hoe, Giang Lâu bất giác nhớ đến một Tống Triệu vừa đau vừa sướng, khóc nấc trong lòng anh hôm đó, bỗng cảm thấy sao quá đáng yêu.

Giang Lâu cười khẽ, "Ai nói với cậu tôi là trai thẳng?"

Quả thật anh có bạn gái cũ, cũng chỉ từng hẹn hò với phụ nữ, nhưng trên đời này...làm quái gì có thằng nào thẳng mà lại nảy sinh dục vọng với đàn ông?

Tống Triệu ngơ ngác, bị đánh lạc hướng, "Hả?"

"Không phải anh...không phải anh từng có bạn gái sao?"

"Đã qua bao lâu rồi chứ?"Dường như Giang Lâu không hề để tâm đến những gì Tống Triệu vừa nói, nắm cổ tay cậu, "Cậu thích đứng đây khóc cho cả nhà hàng xem à?"

Tống Triệu rút tay về, nghẹn ngào lau nước mắt, "Con mẹ nó ai khóc?"

Nói xong thì lủi ngay vào xe.

"Chúng ta nói chuyện đi." Giang Lâu cũng lên xe, không vội nổ máy.

Không gian riêng tư trong xe thích hợp để họ thành thật với nhau hơn.

Tống Triệu ậm ừ, nhất thời không biết nên nói gì.

Rõ ràng vừa rồi cậu vẫn còn mạnh miệng lắm mà.

"Tôi không nói ra để yêu cầu cậu bồi thường cho tôi." Giang Lâu nghiêng đầu nhìn Tống Triệu ngồi ở ghế phụ, ôn tồn diễn giải, "Tôi thật sự muốn thử ở bên cậu."

"Dù gì chúng ta cũng đã làm rồi, thử một chút cũng đâu có gì xấu."

Tống Triệu đau đầu, hít một hơi thật sâu, "Anh thích tôi sao?"

"Không thích." Giang Lâu thành thật trả lời, "Nhưng có luật nào quy định phải thích nhau mới được hẹn hò sao, cậu chưa nghe câu lâu ngày sinh tình à?"

"Nhưng nếu cậu không vui, tôi chỉ có thể theo đuổi từ đầu, yêu cầu cậu chịu trách nhiệm."

Giang Lâu thở dài, không đợi Tống Triệu đáp lại, "Nào, đưa cậu đi mua nước."

Tống Triệu: "..."

Bộ thần kinh anh ta có vấn đề hả?

Chẳng nhẽ cậu đã chảy nước mắt vô ích đấy à?

-

"Coi gì chăm chú thế?" Khương Hạo về đến phòng, thấy Tống Triệu vẫn còn nằm lì trên giường.

Chẳng biết sao từ qua sau khi về ký túc xá, Tống Triệu cứ ôm khư khư máy tính bảng cắm tai nghe xem thứ gì đó, trừ lúc đi học thì chẳng thèm làm gì khác.

Tai nghe không có cách âm, Tống Triệu nghe hỏi thì trở mình, hai quầng thâm dưới mắt nặng trĩu.

Cả đêm qua cậu không ngủ, nhưng lạ là tinh thần vẫn rất hăng hái.

Cậu ngáp một cái, "Xem video đấu giải."

"Bình thường mày có ham mấy cái đó đâu? Tao thấy hình như Ninh Ninh cũng sắp đi xem thi đấu trực tiếp đấy, thích thì đu chung đi."

Tống Triệu xoa mặt, bấm nút tạm dừng.

Úc Ninh đi cổ vũ bạn trai, cái bóng đèn sáng chói như lẽo đẽo theo làm gì? Vả lại, thứ cậu muốn xem không phải là trận đấu của Lục Quyện.

Mà là những giải đấu Giang Lâu từng tham gia.

Muốn lục lại hết những video thi đấu trước kia của Giang Lâu rất khó, suy cho cùng cũng đã là chuyện của mấy năm trước.

May là anh ta cũng có một thời lừng lẫy, nhóm fans của Giang Lâu rất chăm chỉ biên tập và đều đặn đăng tải lên bộ sưu tập video trên trang web của họ.

Không tra thì thôi, mà tra rồi mới biết lý lịch Giang Lâu rất đặc sắc.

Anh từng đánh chuyên nghiệp cho Liên Minh Huyền Thoại non nửa năm, sau này trong đội có lục đục khiến tất cả các nhà tài trợ đều tháo chạy, tài chính của đội rơi vào thế bí, Giang Lâu bị chuyển nhượng cho một chiến đội khác, chịu đựng sự ghẻ lạnh ở đây suốt một thời gian dài. Lại tiếp tục trải qua nửa năm bó chân ở ghế dự bị, anh nhận thấy mình không có cơ hội lên sân khấu nên dứt khoát chuyển qua nhánh PUBG, song khi ấy anh cũng không thể lên chính thức mà vẫn tiếp tục đảm nhận một vai phụ nhỏ nhoi trong chiến đội. Mãi đến khi có một tuyển thủ cùng đội bị chấn thương cần Giang Lâu lên thay, nhờ vào kinh nghiệm phong phú và tích lý tưởng của trận đấu đó, Giang Lâu mới dần được coi trọng.

Sau khi phất lên, Giang Lâu quyết định gia nhập chiến đội TVT chỉ mới vừa thành lập lúc ấy.

Lý do cụ thể không được đề cập trong lý lịch, có người nói anh có quan hệ gì đó với ông chủ đằng sau TVT, người khác lại bảo do TVT trả phí ký kết cao, nói chung là đủ thứ tin đồn.

Tuy nhiên, có một cậu thấy rất rõ ràng, gia đình Giang Lâu vô cùng khá giả.

Con ông cháu cha rõ rành rành.

Tống Triệu dành hàng giờ để xem video thi đấu của anh khi còn ở chiến đội cũ.

Khi ấy Giang Lâu còn khá non nớt, nom gầy gò hơn bây giờ rất nhiều, song vẻ mặt lại sinh động hơn hẳn.

Tống Triệu vốn chỉ định xem một chút, nào ngờ trong lúc vô ý đã dành cả một ngày một đêm chỉ để xem những thứ vô bổ này.

Cuối cùng thì cậu cũng đã hiểu tại sao thời buổi này đầy rẫy những thanh niên ghiền game đến vậy.

"Thôi ngủ." Tống Triệu cắm sạc máy tính bảng, vùi đầu vào chăn lẩm bẩm, "Buồn ngủ chết mất."

Khương Hạo bất đắc dĩ nhìn cậu: "À phải, thầy nói tuần sau đến hạn nộp luận văn đấy, mày làm xong chưa?"

"Mày hỏi mượn tài liệu của Úc Ninh hộ tao với nhé?"

Tống Triệu qua loa nói, "Ờ, xíu đi, tao ngủ trưa cái đã."

Cậu vừa nằm xuống, đột nhiên choàng tỉnh ngồi phắt dậy, "Luận văn gì?"

Khương Hạo: ".....Hai hôm rồi mày có đi học đâu, Úc Ninh không nói với mày hả?"

Còn ngủ ngáy gì tầm này nữa, Tống Triệu nghĩ...hình như Úc Ninh có nhắc cậu rồi, có điều lúc ấy cậu đang mải lăn tăn chuyện Giang Lâu nên không lọt tai.

Đệt.

Đang lúc rủa thầm trong bụng, điện thoại của cậu bỗng đổ chuông.

Trùng hợp hơn, đó lại còn là Giang Lâu.

Tống Triệu giận cá chém thớt nhận điện thoại, "Bộ anh rảnh lắm hả?"

Tống Triệu chẳng thể hiểu nổi, hà cớ gì mà một tay huấn luyện viên của một chiến đội nổi tiếng như Giang Lâu lại rỗi việc đến độ ngày nào cũng có thời gian làm phiền cậu thế.

"Chưa ai dậy cả." Giang Lâu bật cười, "Nể mặt anh, qua đón em đi ăn cơm."

"Nhé?"

"Không được." Tống Triệu lật tới lật lui tài liệu của Khương Hạo, hai mắt thâm quầng, "Em chưa viết một câu luận văn nào, yêu cầu không làm phiền em."

Giang Lâu dừng một chút, "Thế gọi một câu anh Giang Lâu xem nào? Rồi anh cúp máy liền."

Tống Triệu: ".....Anh chọc em chửi đúng không?"

Tống Triệu tức đến hụt hơi.

Sau khi nói chuyện rõ ràng cùng Giang Lâu hôm ấy, cậu nhất thời úng não nên đã đồng ý lời đề nghị của anh.

Dù sao Giang Lâu cũng...Khụ, tuy kỹ năng hạng bét nhưng ngoại hình bảnh tỏn, dẫu chẳng phải gu của cậu nhưng ít ra không phải trai thẳng gì sất, mà cậu cũng không ghét anh.

Tống Triệu cảm thấy mình thật hợp với hội người hèn.

Kể từ ngày đó, Giang Lâu nghiễm nhiên xác định thân phận bạn trai của mình, thường xuyên dẫn cậu đi ăn. Xét theo nguyên tắc có người bao mà không húo thì là đồ ngốc, Tống Triệu cũng chẳng buồn từ chối.

"Được rồi, không chọc em nữa, luận văn gì vậy? Gấp lắm không?"

"Gấp lắm rồi, deadline tuần sau mà đến giờ em vẫn chưa đụng một chữ, tất cả đều tại anh."

"Đây cũng là lỗi của anh à?"

"Lại chẳng, nếu không phải tối đó..." Tống Triệu nói một nửa mới sực nhớ ra trong phòng còn có Khương Hạo, lập tức nuốt nửa câu sau vào, "Mà thôi, giờ em phải đi thư viện."

Giang Lâu thở dài, "Luận văn gì? Biết đâu anh có thể giúp một tay đó? Một mình em làm sao mà kịp."

"Tống Triệu này, anh đang ở dưới kí túc xá rồi, em không xuống là anh sẽ bị người ta nhận ra mất."

Tuy Giang Lâu đã lui về làm huấn luyện viên, nhưng vẻ ngoài của anh vẫn có độ nhận diện khá cao.

Tống Triệu rướn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trông thấy một bóng hình quen thuộc. Cậu buột miệng mắng nhỏ, trực tiếp cúp điện thoại.

Khương Hạo thấy cậu đột nhiên phóng đến tủ đồ chọn quần áo tới lui, bèn khó hiểu dòm ngó: "Ai gọi vậy cha? Không phải mày nói muốn đi thư viện hả?"

Tống Triệu qua loa đáp, "Chẳng ai cả..."

Cậu chọn bộ đồ mới toanh, nghĩ thế nào lại quay xe, "Thì, ghệ tao."

Khương Hạo ồ lên.

Ủa nhưng, giọng vừa nãy hình như là của nam mà?

Chẳng lẽ là một em gái giọng trầm nào đó à......?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.