Trên đường trở về ký túc xá, những hình ảnh ấy vương vấn quanh quẩn trong đầu Úc Ninh, cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Lục Quyện, hắn đã nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.
"Sao có một mình cậu thôi vậy? Hôm nay anh trai tốt của cậu không đưa về à?" Bạn cùng phòng nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nói đùa.
"Chao ôi hiểu rồi hiểu rồi, mà cậu làm bài tập bữa nay xong chưa? Cho tớ xin đáp án chính xác với, tớ làm cứ thấy sai sai thế nào đấy." Bạn cùng phòng đổi chủ đề, Úc Ninh cũng không tiếp tục câu chuyện.
"Móa, cho tớ xem với, mất công mai có mình tớ sai thì quê lắm."
"Ừm, tớ đi tắm đây, chưa chắc tớ đúng hết đâu đấy, nếu đáp án lệch nhau thì chốc nữa chúng ta thảo luận lại sau."
Bạn cùng phòng bắt lấy quyển tập cậu ném qua, "Ok."
"Hôm nay không đợi Lục Quyện hả?"
Úc Ninh cầm quần áo chui vào phòng tắm, đáp lại, "Chắc không ghé đâu, bận rồi."
Còn bận chuyện gì thì cậu không nói.
"Sao thế? Tớ chẳng quen việc cậu ấy không ghé phòng mình, vậy còn Tống Triệu có qua không?"
"Có, cậu ấy mang theo đồ ăn."
Cậu vừa dứt lời, cả bọn trong ký túc xá đã nhảy cẫng lên.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Úc Ninh nhìn vào gương, đôi môi tái nhợt và hàng lông mày nhạt màu đang cố gắng giấu đi vẻ cô đơn.
Cậu không cười nổi nữa.
Không bao lâu sau, ký túc xá bỗng trở nên ầm ĩ.
Qua tiếng nước ào ào, cậu nghe thấy âm thanh sôi nổi cách một bức tường, và cả giọng nói quen thuộc.
"Ninh Ninh bảo cậu không ghé mà?"
Lục Quyện cầm bài thi ngồi lên giường Úc Ninh: "Nhóc vô lương tâm không đợi tôi."
Bạn cùng phòng ái muội cười ầm lên, "Mẹ nó cái xưng hô gì thế?"
Tâm trạng Lục Quyện không tốt, cau mày, khóe miệng giật giật, "Nickname."
Lục Quyện mò mẫm tìm một cây bút dưới gối Úc Ninh, ngừng nói chuyện với họ, chăm chú khoanh tròn tất cả những đề bài mà hắn làm sai.
Không khí học tập của lớp hắn khác xa các lớp khác, muốn vượt trội trong một lớp thế này, hắn phải cố gắng gấp bội.
Thậm chí Lục Quyện không thể nhớ mình đã thay đổi từ một kẻ con ông cháu cha không có kiến thức thành "mọt sách" chỉ biết học và học kể cả sau khi tan trường từ bao giờ.
Úc Ninh xoa tóc bước ra, lập tức trông thấy Lục Quyện đang cúi đầu ngồi bên giường cậu, dùng bút khoanh trên giấy một cách nghiêm túc.
Khuôn mặt của thiếu niên như một tác phẩm được phác họa tỉ mỉ, quai hàm săn chắc, tay áo xắn lên lưng chừng, xương cổ tay nhô ra, bởi vì ván giường trên hơi thấp bên hắn ngồi hơi cong eo, hai chân bắt chéo.
Úc Ninh dời ánh mắt đi nơi khác, như không có chuyện gì xảy ra, "Xong thì đưa cho tớ, tớ đọc sau."
"Cậu còn nhớ tôi tồn tại sao?" Lục Quyện không ngẩng đầu, đáp lại, tránh sang một bên nhường chỗ cho cậu.
Úc Ninh giải thích với hắn, "Do cậu mãi không đến nên tớ mới về trước, không thì lãng phí thời gian."
Không nhắc đến chuyện trong phòng học với Lục Quyện.
Lục Quyện ồ lên, nhận ra mép giường không lún xuống bèn ngẩng đầu lên, trông thấy Úc Ninh đi đến phía sau bạn cùng phòng, một tay cầm khăn tắm, một tay chỉ chỉ, nghiêng đầu nói chuyện với cậu ta, cử chỉ có phần gần gũi.
Siết chặt bút, Lục Quyện duỗi chân vỗ đối phương, "Úc Ninh, lại đây."
Úc Ninh khó hiểu quay lại, "Sao vậy?"
"Cậu ngồi đi, tớ giảng cho mọi người trước, nếu thấy muộn quá thì về ký túc xá trước nhé, tối tớ viết lời giải rồi sáng mai..." Cậu dừng một chút, "Nhờ ủy viên kỷ luật gửi cho cậu.
Ban Kiểm tra kỷ luật mỗi buổi sáng đều đi kiêm tra tình hình các lớp, học sinh thường xuyên nhờ họ gửi đồ cho bạn bè ở lớp khác.
Lời Úc Ninh không có gì sai, quả thực bây giờ đã trễ rồi, tuy Lục Quyện chưa bao giờ bị dì quản lý ký túc xá tóm được nhưng cậu nói vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn thôi.
Lục Quyện không vui nhìn chằm chằm bóng lưng cậu.
Úc Ninh đã thay sang một bộ đồ ngủ, trông cậu gầy hơn bình thường nhiều, mặc dù cậu đã ăn rất nhiều nhưng có vẻ không đủ đáp ứng tuổi dậy thì, hoặc do cơ địa ăn mãi không mập của cậu.
Dẫu cho không còn gầy gò ốm yếu như lần đầu gặp, nhưng vẫn nhỏ nhắn mỏng manh đến thế.
Lục Quyện phát cáu vì bị người khác quấn lấy, khi hắn chạy đến lớp của Úc Ninh đã thấy phòng ốc tối mù, không còn ai ở đó cả, hắn lại càng khó chịu hơn khi mình vội vã trở về ký túc xá, nhưng lại không nhận được lời hỏi han nào.
Cơn giận vừa đè xuống đột nhiên bộc phát vì thái độ quá bình thản của Úc Ninh, hắn nhét cây bút xuống dưới gối, "Được thôi, vậy tôi về ngủ."
Đề thi bị bỏ lại, người biến mất ngoài cửa.
"Sao thế? Cậu ấy tức giận à?" Bạn cùng phòng cũng ngơ ngác nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại.
Úc Ninh mím môi: "Không sao, cậu làm tiếp đi."
"Giờ cậu lại sửa bài cho Lục Quyện đấy à? Không buồn ngủ hả? Nếu tớ mà có thằng bạn chí cốt như cậu thì con mẹ nó muốn vào Thanh Hoa hay Bắc Đại mà chẳng được."
"Cái khác không nói, tớ hâm mộ anh Lục nhất ở điểm này, nhưng mà anh Lục cũng đối xử với Ninh Ninh tốt lắm, tớ chịu không làm được."
Bạn cùng phòng vừa nói, vừa so đáp án.
Úc Ninh khựng lại ở hai chữ "bạn bè."
Bạn bè.
Bạn bè là thứ cậu thật sự không thể chạm tới.
Bài thi của Lục Quyện viết rất ngay ngắn, trong kỳ nghỉ hè, Úc Ninh ra sức bắt hắn luyện chữ bằng hai cuốn sách thư pháp, suy cho cùng việc trình bày mạch lạc trong kỳ thi đại học rất quan trọng, Lục Quyện buộc phải sửa thói quen viết nguệch ngoạc ấy đi.
Hiện tại đã có thể nói là đẹp, quả nhiên là nết chữ nết người.
Úc Ninh lật bài thi của Lục Quyện, giúp hắn viết lời giải những phần được khoanh tròn vào vở.
Khi lật qua trang tiếp theo, tầm mắt Úc Ninh lướt qua, đột nhiên phát hiện ở mép tờ giấy có hai chữ.
— Úc Ninh
Ngay ngắn thẳng thớm.
Không biết đã dùng bao nhiêu lực, nét chữ gần như xuyên thủng mặt giấy.
Úc Ninh dừng bút, trong đầu là một mớ hỗn độn.
Lại có tiếng gõ cửa ký túc xá, bạn cùng phòng ở gần cửa hưng phấn hô lên: "Tống Triệu đấy phỏng?"
Vừa mở cửa ra, khuôn mặt lạnh tanh của Lục Quyện đập thẳng vào mắt.
Bạn cùng phòng cứng đờ: "Anh Lục, sao ngài lại quay lại thế này?"
Lục Quyện nhìn cậu ta một chập, bước thẳng vào, ném bình giữ nhiệt đầy nước ấm và một hộp sushi được đóng gói đẹp mắt cho Úc Ninh rồi rời đi không nói một lời.
"Đm!! Sushi??? Má ơi anh Lục đặt ship à?" Bạn cùng phòng nhìn thấy liền đỏ mắt.
Nhà hàng sushi cách trường đến hàng dặm ấy.
"Thơm quá...Ninh Ninh à..." Kèm theo đó là tiếng nuốt nước miếng.
Giờ cơm tối đã qua từ lâu, bụng mọi người bắt đầu sôi sùng sục.
Hình như cậu mới nói với Lục Quyện hôm qua rằng cậu chưa từng ăn sushi, nếu có cơ hội, cậu muốn ăn thử xem nó có ngon thật không.
Tống Triệu phát hiện ra hai người chiến tranh lạnh vào ngày hôm sau.
Tiết thứ hai của buổi sáng, tất cả học sinh đều phải đi tập thể dục, bình thường lúc này Úc Ninh có bận đến đâu cũng sẽ tìm cơ hội dò bài Lục Quyện, có lúc phải đọc cả một bài thơ cổ, nhưng hôm nay, khi Tống Triệu qua lớp tìm Úc Ninh, thấy cậu ấy chậm rãi đi theo đám đông, có chút thất thần.
Tống Triệu Tống Chiêu theo bản năng nhìn qua phía lớp Lục Quyện, nhìn thấy Lục Quyện và Tôn Lật đang đi cùng với lớp.
Tống Triệu nắm cánh tay Úc Ninh: "Sao vậy? Hôm nay đổi tính không đi dò bài à?"
Vài giây sau Úc Ninh mới phản ứng lại, "Mày tự tìm tới cửa thì dò mày cũng được, không cần đọc thơ cổ, đọc bài tiếng Anh mới nhất xem nào."
Tống Triệu: "……???"
"Ủa? Tao làm gì sai?" Tống Triệu lại liếc nhìn Lục Quyện, thấy hai người họ cũng duy trì tốc độ này, dường như cũng đang nhìn các cậu, "Chúng ta đi tìm Quyện Quyện thôi! Để hắn đọc!"
Úc Ninh loạng choạng hai bước muốn rút cánh tay ra, "Tao không, mày đi đi."
Tống Triệu than thở, "Tao đoán nhé, hai đứa mày xảy ra mâu thuẫn. Hôm qua có chuyện gì mà tao không biết đúng không?"
Đêm qua Tống Triệu về muộn, suýt nữa là bin quản lý bắt gặp sau chuyến giao đồ ăn vặt gấp rút cho Úc Ninh và hội anh em ký túc xá, hớt ha hớt hải chạy vội về phòng chưa kịp biết chuyện.
"Có gì đâu mày, mày overthinking à? Do hôm nay tao có chút buồn ngủ thôi."
Nếu Úc Ninh thật sự xảy ra chuyện gì cậu sẽ không nói ra, cũng không ai cạy miệng được cậu ấy, Tống Triệu hiểu được điều này bèn thở dài: "Thôi được rồi, vậy buổi trưa tao sang tìm mày đi ăn nhé?"
Úc Ninh đồng ý, đoạn hai người cùng nhau về lớp.
Lục Quyện thu tầm mắt, Tôn Lật vẫn tiếp tục nói, "Trông hai cậu kìa, có giống đôi tình nhân chiến tranh lạnh không cơ chứ? Em nhìn anh, anh nhìn em nhưng đôi ta nhất quyết không chịu tìm nhau."
"Im đi." Lục Quyện mím môi.
Tâm trạng của hắn kém đi thấy rõ, trong mắt lóe lên sự khó chịu.
Tôn Lật đẩy cánh tay hắn, "Chỗ anh em khuyên thật, sao cậu không giải thích thẳng lý do cậu đến muộn đi cho rồi? Tớ thấy Úc Ninh oan quá trời, cậu ấy đâu có nghĩa vụ phải đợi cậu, cậu đừng có đối xử với người ta như thể người ta là vật sở hữu của cậu chứ."
Tối qua Tôn Lật cũng chứng kiến cảnh nữ thần của lớp chặn cửa Lục Quyện, nhưng cậu chàng không hay xen vào chuyện của người khác, đến khi Lục Quyện mang gương mặt xám xịt về ký túc xá, cậu chàng mới biết đã có chuyện gì xảy ra.
Giống như một đứa nhỏ cáu kỉnh.
Một người thì cảm thấy không đợi được nữa nên thẳng thừng về trước, người kia lại cho rằng mình bỏ công bỏ sức chạy đi tìm nhưng lại không nhận được chút quan tâm, thế là giận.
Lục Quyện ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
"Úc Ninh cũng có cuộc sống riêng của cậu ấy mà? Cậu xem bây giờ cậu ấy cứ dính với cậu suốt, à không, cứ có thời gian rảnh thì lại dành cho cậu và Tống Triệu, riêng việc học đã đủ mệt rồi, cậu còn vì chuyện này mà ngó lơ cậu ấy."
"Bạn bè đâu có nghĩa vụ phải xuống nước với cậu, nói thật nhé, không nên đề cao cái tôi của cậu quá, cậu tự nguyện đối xử tốt với cậu ấy, đúng là cậu ấy cũng nên báo đáp lại, nhưng cậu cũng đâu phải vì sự báo đáp ấy mà tiếp tục đối xử tốt với cậu ấy đâu?"
Tôn Lật không nghĩ mối quan hệ của họ theo hướng khác, đa số mọi người toàn tung tin đồn nhảm, làm sao có chuyện Lục Quyện thích Úc Ninh được.
Bạn bè xảy ra mâu thuẫn là chuyện bình thường.
Tôn Lật vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Lục Quyện, thấy hắn lạnh mặt không biết đang nghĩ gì, vui vẻ đổi chủ đề: "Nhìn mặt tích cực thì có khi cậu ấy bỏ về trước vì thấy cậu và nữ thần hẹn hò trong lớp đó, tạo không gian riêng cho hai người."
"Câm miệng."
Tôn Lật im lặng ngay tức khắc.
Úc Ninh không gạt Tống Triệu, quả thật cậu rất buồn ngủ, tối hôm qua giúp Lục Quyện giải bài đến tận khuya, lúc này mắt díu lại, không ngủ không được.
Trở lại phòng học, Úc Ninh nằm sấp lên bàn nghỉ ngơi, còn tận ba tiết nữa không biết sẽ mệt đến mức nào.
Giấc ngủ đến rất mau, nhưng chỉ được một lúc, Úc Ninh bị bạn cùng bàn đánh thức.
"Cậu thấy khó chịu ở đâu à?" Bạn cùng bàn lo lắng nhìn cậu.
Úc Ninh ngây người, có hơi nhức đầu, "Tôi không sao, chỉ là hơi mệt một chút, cảm ơn cậu."
Tiết học buổi sáng rất nhàm chán, chỉ toàn văn học và toán đại, suốt buổi sáng, cơn đau đầu của Úc Ninh không hề thuyên giảm mà còn tăng lên.
Buổi trưa, Tống Triệu đến tìm cậu đi ăn, thấy sắc mặt cậu tái nhợt thì giật mình hỏi: "Mày sao vậy?"
Tống Triệu đặt tay lên trán đo nhiệt độ, không nóng, thở phào nhẹ nhõm, "Sắc mặt của mày làm tao sợ muốn chết...nếu thấy không khỏe thì về ký túc xá ngủ một lát nhé?"
Úc Ninh đi theo Tống Triệu xuống cầu thang, hành lang giữa giờ ăn trưa đông đúc đến mức hai người gần như bị đẩy sát vào tường.
Cuối cùng đợi được một nhóm người rời đi, Úc Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, có gió từ bên ngoài nên cũng bớt khó chịu hơn, Úc Ninh không ngờ hậu quả của mất ngủ lại tai hại đến thế, về sau nhất định phải ép mình ngủ đủ.
Vào đến căn tin, Úc Ninh đã không còn quá đau đầu nữa.
"Lục Quyện, tớ muốn ăn……" Úc Ninh kiễng chân vừa xếp hàng vừa đọc thực đơn, lời nói ra rồi mới cảm thấy không thích hợp.
Hôm nay Lục Quyện không đi ăn với bọn họ.
Tống Triệu, "Lục Quyện đâu có ở đây, mày muốn ăn gì?"
Tống Triệu lo lắng quan sát sắc mặt cậu, trong ấn tượng của cậu chàng, Úc Ninh chưa bao giờ bị bệnh, nay lại ốm yếu đến lạ.
Úc Ninh hít sâu một hơi: "Gì cũng được."
Dường như đột nhiên mất cảm giác ngon miệng.
Gọi món xong, hai người đi một vòng căn tin tìm chỗ ngồi, ở đây hầu như lúc nào cũng chật kín người, bình thường Lục Quyện sẽ đi mua cơm, Tống Triệu và Úc Ninh thay phiên nhau chiếm chỗ.
Khi Úc Ninh vô tình quay sang, cậu nhìn thấy nữ sinh thân thiết với Lục Quyện tối qua đang cười đùa với người khác, nhưng bên cạnh nhỏ lại không thấy bóng dáng Lục Quyện đâu.
Hình ảnh hai người dính lấy nhau hiện lên trong đầu, khiến cậu càng đau đớn hơn.
Úc Ninh nắm lấy tay Tống Triệu, muốn đi xa hơn, nhưng cậu chưa kịp kéo đi, trên trán đột nhiên cảm thấy nóng hổi.
Lục Quyện một tay bưng khay cơm, một tay áp lên trán cậu, "Sao sắc mặt lại kém vậy?"
Âm thanh trầm thấp, nghe không rõ mấy.
Úc Ninh giật thót, nghiêng đầu muốn né, không quay lại nhìn mà chỉ nói, "Tớ hơi nhức đầu."
"Tối qua mất ngủ, tớ xem rồi không có sốt!" Tống Triệu đáp, vừa định nói tiếp thì bị Tôn Lật quàng cổ kéo đi.
"Đi thôi đi thôi, anh đây dẫn cậu đi tìm chỗ ngồi."
Úc Ninh muốn đi theo nhưng Lục Quyên không để cậu trốn mất, hắn nắm lấy cổ tay cậu kéo sang một chỗ ngồi khác, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt của cậu.
Úc Ninh không thoát ra được chỉ có thể để mặc hắn, nếu cậu hành động quá rõ ràng, sẽ dễ dàng khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người.
Sau khi ngồi xuống, Lục Quyện cũng đến ngồi bên cạnh cậu, "Sao đột nhiên lại nhức đầu?"
Dường như Úc Ninh có chút không quen với sự tiếp cận đột ngột của hắn, cậu siết lấy chiếc thìa trong tay, mím môi dưới, "Chắc là do ngủ không ngon."
Cậu không giỏi nói dối, chỉ có giấu được chừng nào hay chừng đó.
Lục Quyện nhíu mày nhìn cậu, sau đó đặt tay lên trán cậu để xác nhận không bị sốt, "Lát nữa tôi lấy thuốc cho cậu."
"Không cần." Úc Ninh theo bản năng từ chối, nhặt từng miếng cơm.
Lục Quyện nhìn khuôn mặt của người bên cạnh, không hiểu sao có chút đau lòng.
Tôn Lật nói không phải không có lý, Úc Ninh thật sự không cần xuống nước với hắn, người không biết xấu hổ muốn làm bạn với cậu ấy là hắn, hắn còn yêu cầu báo đáp thế nào nữa? Chẳng nhẽ lại hy vọng Úc Ninh sẽ cọ vào bàn tay hắn như mèo con sau khi được cho ăn sao?
Lục Quyện siết chặt tay, "Cậu mệt thì đừng viết lời giải cho tôi nữa."
Úc Ninh sửng sốt, cắn thìa, mơ mơ hồ hồ đáp lại.
Đến cả lý do chính đáng duy nhất cũng bị Lục Quyện từ chối rồi.
Úc Ninh tiếp tục ăn.
Không nếm ra được mùi vị gì.
"Chuyện tối hôm qua sự……" Lục Quyện không dám nhìn cậu, "Xin lỗi."
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn khép nép nói xin lỗi với ai đó, thật ra cũng không khó khăn như hắn nghĩ, giọng nói có chút mềm mại, bất đắc dĩ.
Trong căn tin quá ồn ào, Úc Ninh sợ mình nghe nhầm nên quay đầu lại nói: "Cái gì?"
Lục Quyện hít sâu một hơi, "Tôi nói cậu đừng con mẹ nó tức giận, tối qua không đến tìm cậu là lỗi của tôi."
"Tớ không giận," Úc Ninh nói, "Đừng chửi thề."
Lục Quyện dừng một chút, gần như tức giận bật cười: "Trọng điểm của cậu ở chỗ này à?" Hắn quay sang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Úc Ninh, sau đó dứt khoát nắm lấy cổ tay cậu, cúi người xuống: "Lần sau nếu còn gặp chuyện này nữa, tôi nhất định sẽ giải thích rõ với cậu, được không?"
"Cậu có giận hay không tôi không nhìn ra chắc? Cậu thả rắm tôi cũng nhận ra ngay được?"
Úc Ninh: "…"
Úc Ninh nhìn hắn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Lục Quyện đã đột ngột kéo tay cậu chạm lên mặt hắn, "Úc Ninh ca ca, cầu thương xót nhé?"
"Hôm qua tôi bị người ta bám lấy không trốn được nên mới khó chịu, không tức giận với cậu, cậu tin tôi được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]